Từ khi Như thân thiết hơn với Trúc Anh, Thuyên đã luôn lo sợ và buồn rầu.
Trúc Anh bỗng trở nên quan trọng với Thuyên biết bao. Rõ ràng, Thuyên
sợ mất Trúc Anh! Ngay lúc này đây, Thuyên rất muốn gặp Trúc Anh, chỉ để
nhìn thấy Trúc Anh cười và nói vài câu bông đùa, dù chẳng đâu ra đâu.
“Trúc Anh biết không, Dũng nắm tay Thuyên đó, nhưng Thuyên không
chịu, kỳ không? Vì Thuyên nghĩ, nếu có Trúc Anh ở đây, chắc Trúc Anh
cũng không chịu vậy đâu. Phải thế không?”. Thuyên chìm trong mớ hỗn
độn của những suy nghĩ, những nỗi nhớ mong.
Thuyên nhớ Trúc Anh, nhớ từng trò đùa nghịch của Trúc Anh. Từ chuyện
Trúc Anh chui hàng rào hái trộm mận cho Thuyên, bị chó cắn, đến chuyện
làm trò hề trước lớp để Thuyên hết khóc nhè. Thuyên nhớ hết. Cả chuyện
mẹ kể hồi nhỏ, lúc nhà Trúc Anh mới dọn đến, Trúc Anh chạy lon ton theo
ba mẹ vào nhà Thuyên để chào hỏi, nhưng chưa vào gặp ba mẹ Thuyên thì
Trúc Anh đã ngồi bệt xuống bên cạnh mớ đồ chơi nhựa mà Thuyên đang
chơi trước hiên nhà. Trúc Anh cứ bi bô “Cho chơi! Cho chơi!” mãi, cho
đến khi ba mẹ Trúc Anh quay trở ra tìm. Rồi ngày hai đứa đi học mẫu giáo,
Thuyên hiền quá nên luôn bị hai cậu bạn chung lớp ăn hiếp, giật đồ chơi và
bánh kẹo hoài. Trúc Anh tức tối, lăn xả vào đánh nhau, giật đồ lại cho
Thuyên. Đến nỗi, đầu đập mạnh xuống gạch, máu chảy bê bết. Lúc đó
Thuyên chỉ biết khóc thét lên mà thôi. Vết sẹo ấy ở phía dưới gần đỉnh đầu,
Trúc Anh cứ hay sờ vào và bảo Thuyên đừng quên, vì bảo vệ Thuyên mới
có nó. Cho đến lớn, vết sẹo vẫn còn và Trúc Anh vẫn luôn bảo vệ Thuyên,
nhưng không nghe Trúc Anh khoe về những vết sẹo mới, những vết sẹo
không thể định hình…
Thuyên sờ vào chiếc xích đu nhỏ bằng gỗ với một cô bé đang ngồi. Đây là
món quà sinh nhật của Trúc Anh tặng mà Thuyên đã mang theo. Trúc Anh
tự làm lấy ư? Nhưng Trúc Anh đến trễ, cùng với Như…
Không! Thuyên phải về, Trúc Anh đang gọi Thuyên về! Mặc kệ Dũng, mặc
kệ vùng biển mà Thuyên hằng ao ước đắm mình vào. Thuyên muốn trở về