CẨM CHƯỚNG ĐỎ - Trang 78

Đôi mắt Dũng ánh lên vẻ tức giận rồi vụt trở lại bình thường, nhìn vào bàn
tay nhỏ nhắn của Thuyên đang mân mê chiếc vỏ sò. Trong một tích tắc, anh
nắm lấy tay Thuyên, thật mạnh. Thuyên vùng giật ra, đứng dậy và bước lùi,
cách xa anh một quãng, mặt tái xanh. Thuyên sợ anh! Dũng gào lên, giọng
nói đầy phẫn uất:
- Em còn nói là thương anh sao? Bạn gái gì mà anh không nắm được cả
bàn tay? Thật ra, em muốn gì chứ? - Anh vò đầu - Em nói đi!
- Em… - Thuyên ấp úng - Xin lỗi, em cũng không biết tại sao mình lại như
vậy. Em… Anh Dũng, chúng ta về đi!
- Không được! Em phải nói rõ ràng, như thế này anh không chịu được -
Dũng gào, át cả tiếng sóng biển.

Thuyên vô thức giật lùi thêm. Thuyên muốn vùng chạy. Nhưng chạy để
làm gì? Thuyên đưa mắt nhìn Dũng lần nữa. Giờ đây, dáng vẻ của anh thật
tội nghiệp, lại có chút gì đó thật đáng sợ! Anh như một con mãnh hổ đang
bị tổn thương. Thuyên hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng đầy gió biển.
- Anh Dũng, đừng gào lên như thế, em sợ lắm, anh biết không? Anh hãy
cho em ít thời gian, em cần suy nghĩ kỹ lại tình cảm của mình. Xin lỗi anh!
Chúng ta về đi! - Thuyên khẩn khoản.

Dũng quay mặt đi không nói một lời và tiến đến bên chiếc xe anh dựng gần
cây thùy dương, mở máy.

Dũng chở Thuyên về đến nhà ngoại rồi anh phóng xe đi. Anh Sang không
có ở nhà, ông bà ngoại đã đi dạo buổi chiều. Thuyên mệt mỏi trở về phòng.

Đã sáu ngày từ hôm sinh nhật. Đến Nha Trang, Thuyên thấy nhớ Trúc Anh
thật nhiều. Một cảm giác mà từ trước đến nay, Thuyên chưa hề có: lo sợ và
thấp thỏm! Thuyên muốn trở về gặp Trúc Anh ngay như sợ muộn một ngày
thì cậu ấy sẽ biến mất. Thuyên cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm
giác này. Có lẽ là vì Như…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.