CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 150

CHƯƠNG 7

ÁNH SÁNG KHÔNG LỌT QUA

Đến ngày thứ bảy, sau khi bị con gì đó cắn, Ôn Hàn bắt đầu sốt nhẹ. Trình
Mục Vân cũng hết cách. Đối với cơ thể yếu ớt chỉ thích hợp cuộc sống nơi
đô thị của cô, ngay cả anh cũng có lúc bất lực.

Khi trời tối, anh lại bỏ cô một mình trong khu rừng rậm có dã thú. Câu nói
cuối cùng của anh trước khi rời đi là: “Em cứ ở yên chỗ này. Cho dù khó
chịu, em cũng đừng cử động.”

Buổi đêm, khu rừng không một chút ánh sáng. Ôn Hàn cầm một hòn đá sắc
nhọn, không ngừng cứa lên tảng đá mình đang ngồi để lưu lại dấu vết. Cô
thở hắt ra, cố gắng đè nén tiếng ho.

Bốn bề thỉnh thoảng lại vang lên tiếng động, đến từ các loài động vật khác
nhau.

Cô cuộn người trên đống dây leo ở góc tảng đá lớn. So với dã thú nguy hiểm
ở ngoài kia, đám côn trùng trên cành lá chẳng là gì.

Nỗi phẫn uất khi bị lợi dụng mười mấy ngày trước đã trở nên mờ nhạt đến
mức cô không còn nhớ tới. Trước cuộc hành trình đầy vô vọng, với những
mối hiểm nguy không thể dự đoán và nỗi sợ hãi không biết tương lai sẽ đi
đâu về đâu, mọi cảm giác đều trở nên nhỏ bé, không đáng nhắc tới.

Mỗi lúc người đàn ông đó rời đi, điều Ôn Hàn mong ngóng nhất chính là
anh mau quay về. Bởi vì nơi này quả thực vô cùng đáng sợ.

Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân vang lên. Ôn Hàn mở to mắt, tìm
kiếm nơi phát ra âm thanh đó, hơi thở ngày càng nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.