CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 152

Sáng sớm, dòng sông phẳng lặng như tờ, vừa yên bình vừa đẹp đẽ. Ôn Hàn
nằm bất động trong vòng tay Trình Mục Vân. Cô có thể nhận ra, vào thời
khắc này, tâm trạng của anh khá tốt.

Sau nhiều ngày chung sống, dù vẫn chẳng biết gì về lai lịch và quá khứ của
anh nhưng Ôn Hàn đã bắt đầu nắm bắt được tính tình anh. Lúc tâm trạng vui
vẻ, anh thường nheo mắt, phóng tầm nhìn về phía xa xa như lúc này.

“Rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu vậy?” Ôn Hàn mở miệng hỏi.

“Ấn Độ.” Trình Mục Vân bình thản trả lời: “Chúng ta vốn đã tới biên giới
Nepal nhưng do vết thương trên người em cần thuốc kháng sinh và cần
dưỡng sức nên tôi mới tìm chỗ nghỉ tạm vài ngày.” Đây là lần đầu tiên anh
tiết lộ kế hoạch với cô.

Ôn Hàn chỉ định thăm dò vài câu nhân lúc Trình Mục Vân có tâm tình vui
vẻ. Ai ngờ anh lại thẳng thắn đến thế.

Ánh mắt cô lóe lên tia hy vọng. Có lẽ người đàn ông này chỉ muốn trừng
phạt cô vì đã làm trái ý anh. Đợi đến khi nhàm chán, anh sẽ thả cô ở Ấn Độ.

Như đọc được ý nghĩ của Ôn Hàn, Trình Mục Vân cúi xuống nhìn cô: “Tôi
không thể thả em ra. Nếu muốn nguyền rủa thì em hãy nguyền rủa tên theo
đuổi em ấy. Chính anh ta đã khiến em rơi vào hoàn cảnh này.”

Trong lúc nói chuyện, anh cho cô uống mấy viên thuốc ngủ rồi dịu dàng
vuốt tóc cô như đôi vợ chồng tình tứ.

Buổi trưa, cuối cùng hai người cũng tới một thôn làng nghèo nàn. Trình Mục
Vân gõ cửa một ngôi nhà treo biển cho thuê chỗ nghỉ tạm thời. Một người
phụ nữ trung niên ra mở cửa, không hề che giấu vẻ kinh ngạc khi bắt gặp bộ
dạng tơi tả bẩn thỉu, mặt mày xước xát của Trình Mục Vân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.