CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 153

Nhìn thấy người anh bế trên tay, bà chủ nhanh chóng hiểu ra vấn đề, đón hai
người vào nhà. Trình Mục Vân nói chuyện với bà chủ bằng tiếng địa
phương, giải thích mình là dân phượt, gặp phải mãnh thú ở khu rừng lân
cận. Anh nói gãy gọn và thành khẩn nên bà chủ không hề nghi ngờ.

Ngôi nhà không lớn, căn phòng tốt nhất cũng chẳng có bất cứ đồ gia dụng
nào ngoài một chiếc giường và một chiếc bàn đơn giản.

“Chỗ chúng tôi mỗi ngày chỉ cấp điện bốn tiếng đồng hồ, buổi tối sẽ không
có điện. Chắc cô cậu phải mất mấy ngày để thích ứng. Bây giờ tôi đi đun
nước nóng cho cô cậu tắm rửa.”

Đợi bà chủ nhà trải giường xong, Trình Mục Vân đặt người phụ nữ trong
lòng nằm xuống. Khi anh bỏ áo khoác đắp trên người cô ra, bà chủ liền phát
hiện cô bị sốt cao, hô hấp một cách khó nhọc.

“Cô ấy cần đến bác sĩ, liệu có bị viêm phổi hay không? Trông cô ấy có vẻ
mệt mỏi quá.” Bà chủ chau mày: “Nhưng chỗ chúng tôi không có bác sĩ…”

“Không sao, tôi có thể lo cho cô ấy. Phiền chị giúp chúng tôi chuẩn bị nước
nóng để tắm.” Trình Mục Vân ngắt lời. Để bà chủ không nghi ngờ, anh liền
lôi túi thuốc ra. Nhìn thấy đống thuốc kháng sinh và kim tiêm, bà chủ liền
tin lời anh.

Nước nóng nhanh chóng được bê vào phòng. Mang tiếng là nhà nghỉ nhưng
phòng tắm rất sơ sài, chỉ có một cái thùng gỗ và gáo múc. Trình Mục Vân
cởi hết quần áo trên người Ôn Hàn rồi ôm cô ngồi xuống sàn nhà, tắm rửa
cho cô. Nước nóng chảy dọc theo thân thể cô xuống đất, ngấm vào quần của
anh.

Ôn Hàn từ từ tỉnh lại. Cô bị sốt cao nên ý thức lơ mơ, không rõ mình đang ở
trong giấc mộng hay hiện thực tàn khốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.