CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 154

“Đừng động đậy.” Trình Mục Vân nói khẽ. Anh với lấy chai dầu gội đầu, đổ
một ít lên đầu Ôn Hàn rồi múc một gáo nước nóng gội đầu cho cô.

“Để tôi tắm gội cho em.” Anh nói.

Nghe thấy âm thanh này, Ôn Hàn giật mình tỉnh giấc. Thuốc ngủ đã khiến cô
tiêu hao toàn bộ sức lực, cổ họng đau rát đến mức nuốt nước bọt cũng khó.

“Chúng ta đang ở đâu…” Cô cất giọng yếu ớt.

“Đang ở một nơi có thể sống được.” Trình Mục Vân xoa đầu cô, tạo thành
bọt trắng trong lòng bàn tay mình.

Anh hiếm khi có dịp hòa nhã như vậy, thậm chí có thể nói là cố tình cất
giọng dịu dàng với cô.

Trình Mục Vân nhẹ nhàng gội đầu rồi lau khô tóc và cơ thể cho Ôn Hàn.
Cuối cùng, anh đi chân trần bế cô lên giường.

Trên người Ôn Hàn hiện rõ mấy vết bầm tím, Trình Mục Vân cuộn chăn
quanh người cô, đồng thời thì thầm bên tai cô: “Em đừng tìm cách bỏ trốn.
Nơi này rất hẻo lánh, người dân lại không biết tiếng Anh nên em chẳng thể
nói chuyện với bất cứ ai. Hơn nữa, em đã thử bỏ trốn mấy lần mà đâu có
thành công, đúng không nào?”

Ôn Hàn cảm thấy lời anh nói là thật. Thế nên lúc anh quay người rời đi, cô
vô thức túm lấy áo anh: “Anh đi đâu thế? Bao giờ quay về?”

Cô không nhận được câu trả lời. Trình Mục Vân rời đi không chút lưu luyến,
thậm chí còn chẳng thèm để lại quần áo cho cô.

Buổi tối, bà chủ nhà đi vào thắp đèn, khiến cả căn phòng nồng nặc mùi dầu.
Ôn Hàn thử nói chuyện bằng tiếng Anh nhưng đối phương mù tịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.