CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 155

Cũng không biết trước khi đi, Trình Mục Vân dặn dò điều gì mà bà chủ thể
hiện rõ thái độ né tránh cô. Bà để lại cho cô cốc nước để uống thuốc rồi
nhanh chóng ra ngoài.

Nghe tiếng khóa cửa, nỗi thất vọng và sợ hãi lại dâng lên trong lòng Ôn
Hàn. Cô gạt lọ thuốc rơi xuống sàn nhà, nằm sấp trên giường, khóc rưng
rức.

Nơi này cách âm rất tệ, nhưng dù cô gào to đến mấy, bà chủ cũng không có
phản ứng. Khóc cho tới khi mệt nhoài, cô đành xuống giường tìm những
viên thuốc bị rơi vãi.

Uống thuốc xong, Ôn Hàn lên giường nằm, nhìn chằm chằm trần nhà cũ kỹ.

Hai mươi mấy ngày trước, cô còn là một du khách bình thường. Thế mà hiện
tại, cô đã trở thành đối tượng bị giam cầm, không biết người đàn ông đó
muốn làm gì, định đưa cô đi đâu, thậm chí lúc nào sẽ mất mạng. Liệu anh có
phải là kẻ buôn lậu như anh từng nói? Hay anh sẽ bán cô đi? Hay là anh
buôn bán cơ quan nội tạng của con người…? Những suy đoán hỗn loạn cộng
thêm tác dụng của thuốc giảm đau khiến Ôn Hàn nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ.

Nửa đêm, Trình Mục Vân mới mang thuốc trở về. Dưới ngọn đèn dầu leo
lét, trên bức tường xuất hiện bóng đen bất động của người nằm trên giường.
Anh tiến lại gần, kiểm tra mạch đập ở cổ tay cô. Mí mắt cô sưng húp, chứng
tỏ cô vừa mới khóc một trận.

Trình Mục Vân cúi người thấp hơn, để chóp mũi chạm vào má cô. Sau nhiều
ngày bôn ba, làn da của cô không được láng mịn như trước nhưng vẫn rất
mềm mại và ấm áp, khiến anh rung động trong lòng.

Đúng là cô gái nhỏ đáng thương. Vào thời khắc này, Trình Mục Vân đột
nhiên cảm thấy áy náy. Đây là thứ xúc cảm hết sức xa lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.