CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 157

kháng sinh, trong lòng Mạnh Lương Xuyên đương nhiên không thoải mái.
Vì thế, anh ta chẳng bỏ lỡ cơ hội nói móc Trình Mục Vân.

Nào ngờ đối phương nhếch miệng: “Đây không phải là chuyện anh cần quan
tâm.”

Mạnh Lương Xuyên biết rõ, Trình Mục Vân sẽ không bao giờ tiết lộ với anh
ta suy nghĩ của mình, có hỏi cũng vô dụng. Thế là anh ta thắc mắc một vấn
đề mà bản thân hiếu kỳ từ lâu: “ Hôm ấy tôi bảo tôi bắt cóc Vương Văn Hạo.
Tại sao anh lại sai Châu Khắc đến Đại sứ quán đón cô gái đó đi?”

“Lúc ở sào huyệt của tổ chức buôn lậu, không ai biết mối quan hệ giữa tôi
và cô ấy nên tôi mới đưa cô ấy đến Đại sứ quán. Không ngờ anh lại cử
người tới đó thẩm vấn cô ấy, vì thế cô ấy đã bị bại lộ. Vương Văn Hạo
không phải kẻ ngốc, chắc chắn hắn sẽ bán đứng cô ấy. Trước sự sống còn,
tôi không tin người đàn ông đó sẽ bảo vệ tình yêu của mình.” Trình Mục
Vân bình thản giải thích: “Tuy rằng cô ấy chẳng biết bất cứ thông tin gì.”
Ngoài biết tên anh là Trình Mục Vân, bên cạnh có một người đàn ông tên
Châu Khắc.

Nghĩ đến đây, anh khẽ chau mày. Buổi tối ở trong rừng, đồng đội của anh đã
bất cẩn gọi tên Châu Khắc.

Mạnh Lương Xuyên hiểu ra vấn đề, lại nói: “Nếu tôi là anh, tôi thà giao cô
ấy cho một người anh em bảo vệ hay nhốt vào một chỗ còn đỡ tốn công tốn
sức hơn là mang theo bên mình.”

Trình Mục Vân lặng thinh.

Đám cộng sự của anh ngoài việc tin tưởng một trăm phần trăm vào người có
tên Trình Mục Vân, còn lại đều nghi kị, giám sát lẫn nhau. Ngay cả bản thân
Trình Mục Vân cũng nghi ngờ, việc người bạn thân của mình chết trong khi
đang làm nhiệm vụ ở sào huyệt của tổ chức buôn lậu liệu có phải là sự cố
ngoài ý muốn hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.