CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 158

Đột nhiên có một tia sáng vàng vụt qua trước mắt, Trình Mục Vân và Mạnh
Lương Xuyên lập tức chấm dứt cuộc trao đổi. Vị trí bọn họ ngồi là góc chết
an toàn nhất trong ngôi đền.

Ánh sáng đến từ mấy người du khách nước ngoài. Họ vừa chuyện trò vừa
xoay chuyển kinh luân, tựa như chìm đắm trong bầu không khí trang nghiêm
của ngôi đền, không hề để ý đến hai người đàn ông ở góc tường.

Trình Mục Vân dõi theo nhất cử nhất động của bọn họ, đột nhiên cảm thấy
cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc.

Anh nhanh chóng tìm thấy ngọn nguồn trong ký ức, đó chính là Ôn Hàn.

Tại sao Phật tổ lại ngộ đạo ở dưới gốc cây bồ đề chứ không phải cây khác?
Điều này chỉ có thể dùng khái niệm số phận an bài để hình dung. Việc anh
và Ôn Hàn gặp nhau cũng chính là do số phận sắp đặt.

Nếu không phải nhờ giây phút gặp gỡ ngắn ngủi ở cao nguyên Tuyết Vực,
anh sẽ không bao giờ nhận ra cô khi ở Nepal.

Anh từng nghi ngờ, thăm dò, tiếp cận cô, đến cuối cùng vì bất đắc dĩ nên
phải dẫn cô theo bên mình.

“Đồ đã được chuyển qua biên giới. Mười ngày sau, hy vọng anh và cô gái
nhỏ của anh cũng có thể tới nơi.” Mạnh Lương Xuyên cười, để lại câu cuối
cùng trước khi rời đi.

Trình Mục Vân nhét thuốc vào túi quần rồi kéo mũ đằng sau áo đội lên đầu,
nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

***

Ánh nắng rọi qua khe cửa, chiếu vào gương mặt nghiêng của Ôn Hàn. Cô từ
từ mở mắt, động đậy ngón tay. Bữa sáng nguội ngắt đã được đặt ở cửa ra
vào từ bao giờ, y hệt sáu ngày vừa qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.