CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 160

Người ở phòng kế bên nhanh chóng nghe thấy lời cầu cứu của cô. Một
người phụ nữ tóc nâu mở cửa sổ, ngó nghiêng xung quanh, hơi ngây ra khi
nhìn thấy Ôn Hàn. Ở một đất nước có tín ngưỡng tôn giáo như Nepal, việc
chỉ mặc đồ lót quả thực hơi táo bạo.

Ôn Hàn cố gắng đè nén tâm trạng phấn khởi, dùng thứ tiếng Anh không mấy
lưu loát nói với đối phương, mình bị khóa ở trong căn phòng này, bạn đồng
hành lại không ở đây, hy vọng cô ta có thể giúp mình đi tìm bà chủ nhà giải
thích tình hình, mượn chìa khóa mở cửa.

Bởi vì không rõ xung quanh có người của Trình Mục Vân hay không nên Ôn
Hàn chẳng dám tiết lộ hoàn cảnh của mình, chỉ có thể viện một cái cớ khác.

Người phụ nữ tóc nâu không hề nghi ngờ, bảo cô đợi một lát rồi đóng cửa sổ
phòng mình. Ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, Ôn Hàn vội
vàng khép cửa sổ, kéo ga trải giường trùm lên người. Trống ngực cô đập
thình thịch, trái tim như muốn rớt ra ngoài.

Bà chủ nhà liệu có phải là đồng đảng của người đàn ông đó hay không? Nếu
không phải thì tại sao chị ta lại để mặc anh đối xử với cô như vậy?

Mặc dù sợ hãi nhưng cô vẫn ôm tia hy vọng, mong mọi người ở đây đều
không liên quan đến Trình Mục Vân, mong Phật tổ phù hộ, mong có người
cho cô mượn quần áo, để cô rời khỏi nơi quái quỷ này. Chỉ cần tìm thấy điện
thoại, có thể liên lạc với người nhà là cô sẽ được an toàn.

Ôn Hàn ra sức động viên bản thân hãy lạc quan, hãy suy nghĩ theo chiều
hướng tốt đẹp.

Quá trình chờ đợi đúng là dài đằng đẵng. Cô đứng ngay cạnh cánh cửa gỗ bị
khóa chặt, chăm chú lắng nghe nhất cử nhất động bên ngoài. Cho tới khi
nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa không chỉ một người, mắt cô liền sáng
rực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.