CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 162

Cảm giác sợ hãi và bất an khiến cô cất giọng van nài: “Anh hãy thả tôi ra.
Tôi thề sẽ không tiết lộ hành tung của anh, cũng không tiết lộ thông tin về
những người ở bên cạnh anh. Tôi…”

“Suỵt. Em đừng sợ.” Trình Mục Vân giơ tay cô lên cao: “Để tôi đoán xem
nào. Có phải em muốn quay về Kathmandu, tìm kiếm sự giúp đỡ của Đại sứ
quán Nga, để họ đưa em về nước, bảo đảm sự bình an cho em đúng không?”

Ôn Hàn hoàn toàn á khẩu. Những điều cô có thể nghĩ tới, người đàn ông này
đã định liệu từ lâu.

Ánh mắt dần trở nên ảm đạm, Ôn Hàn ngừng cầu xin người đàn ông. Giây
tiếp theo, giọt lệ chảy dài trên gò má cô. Ngoài khóc ra, dường như cô chẳng
có việc gì khác để làm.

Trình Mục Vân nhìn Ôn Hàn đăm đăm. Cơn giận dữ đã bị nước mắt của cô
xua tan. Chỉ có ông trời mới biết, vừa rồi nghe thấy cuộc đối thoại giữa
người phụ nữ tóc nâu và bà chủ nhà, anh muốn dạy dỗ cô đến mức nào. Nơi
này bốn bề đầy nguy hiểm, trong một ngày mà xuất hiện nhiều người nước
ngoài như vậy, chứng tỏ họ sắp bị lộ. Hoặc trên thực tế, hành tung của họ đã
bị bại lộ. Thế mà cô còn cầu xin sự giúp đỡ của người ngoài.

Cô muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh, trong khi anh không dám tin vào
bất cứ người nào, kể cả những cộng sự chủ chốt đã đi theo anh bao năm.
Anh bất chấp hiểm nguy và phiền toái để dẫn cô bên mình, muốn đích thân
đưa cô tới nơi an toàn.

Trình Mục Vân lặng lẽ nhìn Ôn Hàn. Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng đối
diện với người phụ nữ nào yếu ớt và phiền phức đến thế.

Một điều không may, cô chính là người phụ nữ của anh.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” Anh cất giọng nhẹ nhàng bằng tiếng Nga, cho cô
biết một sự thật tàn khốc: “Ngoài chuyện sắp tới chúng ta sẽ đi Ấn Độ, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.