CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 161

Không chỉ có một người có nghĩa là bà chủ cũng cùng cô gái tóc nâu đi tới
đây. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

“Xin lỗi đã làm phiền các vị.”

Ôn Hàn gần như lập tức lùi lại phía sau, muốn trốn tránh nhưng đã bị người
vừa lên tiếng túm lấy cổ tay.

Trình Mục Vân cảm ơn người phụ nữ ở ngoài cửa, thậm chí còn buồn rầu
nói với đối phương, một tuần trước, “bà xã” mình bị dã thú tấn công, do sợ
hãi quá độ dẫn đến tình trạng thần kinh bất bình thường nên anh buộc phải
nhốt cô trong phòng, để tránh ảnh hưởng đến chủ nhà và những khách trọ
khác.

“Trời ạ! Nơi này nguy hiểm thật đấy!” Người phụ nữ tóc nâu hạ giọng phụ
họa: “Tôi nghe nói mỗi gia đình sinh sống ở đây đều bị giết chết hoặc bị
thương bởi cá sấu và dã thú.”

“Thật vậy sao? Tôi tưởng trường hợp của chúng tôi chỉ là hy hữu mà thôi.”
Trình Mục Vân nhướng mày.

“Thật đấy. Tôi nghĩ bà xã của anh cần người ở bên cạnh, trò chuyện và động
viên. Tôi có thể giúp anh chị.” Người phụ nữ nhiệt tình đề nghị.

Trình Mục Vân tỏ ra mừng rỡ: “Có lẽ đây là ý tưởng không tồi. Cảm ơn cô,
để tôi chăm sóc cô ấy, giúp cô ấy khôi phục tâm trạng bình tĩnh trước đã.”

Đợi người phụ nữ tóc nâu rời đi, anh mới thong thả đi vào phòng, bàn tay
siết mạnh đến mức như muốn bóp nát xương của Ôn Hàn.

“Em tưởng rời khỏi nơi này là em được an toàn hay sao?” Vừa nói, anh vừa
khóa trái cửa: “Suy nghĩ của em có phải ngây thơ quá hay không?”

Ôn Hàn ngửi thấy mùi nhang thơm nồng trên người anh, cũng có thể cảm
nhận được cơn giận dữ đang dâng trào trong anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.