CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 159

Mình còn phải ở đây bao lâu nữa? Trong đầu cô lại xuất hiện ý nghĩ này.

Trình Mục Vân chỉ để cho cô mỗi bộ đồ lót. Một ngày ba bữa đều do anh
đích thân mang cơm vào phòng, lúc anh có việc phải đi thì nhờ bà chủ nhà
đặt ở cửa. Ôn Hàn có cảm giác mình là một món đồ chơi mà anh độc chiếm,
chỉ có thể đợi anh chán ghét rồi trả tự do cho cô.

“Khốn kiếp!” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng chửi thề.

Ôn Hàn giật mình, cố ép bản thân bình tĩnh, tiếp tục lắng nghe.

Hình như là tiếng Anh.

Cô xuống giường, bỏ qua cảm giác đau nhói ở lồng ngực, rón rén đi tới cửa
ra vào, vểnh tai nghe ngóng. Quả nhiên, bên ngoài vang lên giọng của cả
nam lẫn nữ, nói chuyện bằng tiếng Anh. Họ nói rất nhanh, cô không hiểu hết
nhưng đây quả thực là thứ ngôn ngữ mà cô có thể giao tiếp.

Cơ hội đến bất ngờ khiến Ôn Hàn xúc động tới mức toàn thân run run.

Nếu nhân mấy tiếng đồng hồ Trình Mục Vân rời đi, đám du khách ở ngoài
kia chịu giúp cô thoát khỏi nơi này, quay về Kathmandu, tìm tới Đại sứ quán
Nga thì coi như cô được bình yên vô sự.

Nghĩ đến đây, Ôn Hàn nhắm mắt, hít một hơi sâu, để bản thân có thể tìm
thấy dũng khí bỏ trốn. Trên người chỉ mặc bộ đồ lót, cô đi đến bên cửa sổ,
đẩy mạnh. Cánh cửa liền bật tung, ngọn gió sớm mai thổi vào phòng.

Ánh sáng ùa đến bất thình lình khiến Ôn Hàn nheo mắt. Cô ôm ngực, nói
nhỏ một câu bằng tiếng Anh: “Cứu.”

Bên ngoài không có phản ứng.

Sợ Trình Mục Vân đột ngột trở về, trống ngực Ôn Hàn đập liên hồi. Cô đành
cất cao giọng: “Có ai ở đó không? Xin hãy giúp tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.