CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 164

con khá rộng của cô. Anh giơ tay vuốt tóc cô: “Hãy nói cho tôi biết, em
đang nghĩ gì?”

“Tại sao tôi phải tin anh?” Bởi vì vừa khóc xong nên giọng cô có chút khàn
khàn, yếu ớt.

“Em thân yêu. Nỗi hoài nghi của em là hợp tình hợp lý.” Trình Mục Vân thì
thầm bên tai cô, đồng thời kéo dây áo con của cô xuống: “Có lẽ tôi đang lừa
dối em, khiến em tin tưởng kẻ bắt cóc mình như một con ngốc.”

Nói đến đây, anh kẹp hai ngón tay vào cổ cô, hơi dùng sức. Cần cổ trắng
ngần của cô nhanh chóng xuất hiện dấu vết đo đỏ. Anh ghé miệng mình vào
đôi môi khô nứt của Ôn Hàn, ra lệnh: “Hôn tôi đi!”.

Cô bị ép ngẩng đầu, bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, không khí hít vào ngày
càng ít đi. Vì thế, cô chỉ có thể nghe lời. Rất nhanh, cô cảm nhận được cơ
bắp của người đàn ông trở nên căng cứng. Đây là sự thay đổi mà hai người
rất đỗi quen thuộc.

Hôm nay gió lớn, khiến không khí giá lạnh hơn thường lệ. Vậy mà trong nụ
hôn mãnh liệt, thân thể hai người dần bùng cháy một ngọn lửa.

“Đừng đánh giá thấp năng lực phán đoán của mình, em thông minh hơn em
tưởng đấy. Từ trước đến nay, em không hề sợ tôi. Nếu sợ thì hôm thoát khỏi
hang ổ của tổ chức buôn lậu, em đã tránh xa tôi rồi. Trong lòng em biết rõ,
tôi chưa từng thật sự gây tổn thương cho em.”

Ngữ điệu và thần sắc của anh lúc này giống hệt hồi ở Kathmandu.

“Nếu bây giờ không tin tôi, có thể em sẽ được giải cứu, nhưng cũng có thể
bị bắt đi. Hãy tin tôi, chắc chắn đám người đó sẽ không đối xử dịu dàng với
em như tôi.”

Ôn Hàn nhìn sâu vào đôi mắt người đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.