CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 96

CHƯƠNG 4

ĐÊM LUMBINI

Khốn khiếp! Anh bị điên thật rồi! Vương Văn Hạo giãy giụa, định giẳng lấy
con dao nhưng vừa giơ tay, anh ta liền bị đối phương kẹp cổ họng

Trình Mục Vân không hề nương tay. Vương Văn Hạo ngẩng đầu, hoảng loạn
túm cổ tay đối phương, ra sức giãy giụa nhưng vô dụng. Trời mưa như trút
nước. Hạt mưa giá lạnh không ngừng rơi xuống mặt anh ta.

Trong một khoảnh khắc, Vương Văn Hạo chợt nhớ tới buổi tối đầu tiên anh
ta đi buôn lậu. Hôm ấy, anh ta liên tục quan sát xung quanh, hai tay run run
nhận tiền nhưng rồi lại bị cướp ngay. Một nhát dao loang loáng đâm tới. Đó
từng là giây phút anh ta sợ hãi nhất trong cuộc đời, tưởng rằng mình sẽ bỏ
mạng tại một xó xỉnh của nhà ga ở Moscow. Sau này, việc làm ăn ngày càng
lớn, nỗi hoảng sợ cũng ngày một nhạt nhòa.

Trên đời này, chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết được bằng đồng
tiền.

Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác biệt. Bởi vì thiếu oxy nên tầm
nhìn của Vương Văn Hạo càng lúc càng trở nên mơ hồ. Anh ta dường như
nhìn thấy địa ngục ở ngay trước mắt. Đúng lúc này, có thứ gì đó lắc lư trước
mặt anh ta.

Ôn Hàn ra sức kéo cánh tay của Trình Mục Vân, đồng thời hét lớn: “anh
mau bỏ anh ấy ra! Mau bỏ ra đi!” Trên quãng đường chạy tới đây, bởi vì quá
vội vàng nên cô bị ngã, mặt lấm lem bùn đất.

Trình Mục Vân quay sang nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.