CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 95

Giọng Trình Mục Vân trầm trầm, nhưng cũng đủ khiến Mạnh Lương Xuyên
lạnh toát sống lưng.

Vương Văn Hạo giơ hai tay, giảng hòa: “Được rồi, coi như tôi không dám
dây vào các anh. Ngày mai tôi sẽ trả thù lao cho các anh, chúng ta giải tán
trong hòa bình.”

Một tiếng đấm bụp vang lên, kéo theo đó là tiếng kêu thảm thiết. Vương
Văn Hạo loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước, ngã xuống đất. Phải mất
hai lần, anh ta mới có thể bò dậy.

Trình Mục Vân đi ra khỏi lều bạt, rút con dao găm từ sau lưng, đứng trong
mưa gió.

Đám du khách ở trong lều bạt cách đó không xa căng thẳng chứng kiến cuộc
va chạm xảy ra bất thình lình này. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về
phía Trình Mục Vân, trong đầu không hẹn cùng hiện lên hình ảnh tối qua
anh dùng con dao chém chó ngao thành hai khúc.

Trình Mục Vân đi đến bên Vương Văn Hạo. Lúc anh ta chuẩn bị đứng dậy,
anh lại thúc đầu gối vào người anh ta. Vương Văn Hạo môt lần nữa ngã
xuống đất.

Trình Mục Vân dùng đầu gối đè xuống chân phải đối phương, đồng thời
cắm phập con dao vào đất bùn.

Trong tiếng mưa rơi rào rào, anh cất giọng gọi nhẹ tựa lông hồng, hỏi người
đang bị chế ngự: “Anh thấy có đã không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.