CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 17

nào. Một con dao nhỏ phòng thân từ tay áo âm thầm rơi xuống lòng bàn tay
anh.

Cô gái nhanh chóng xoay đến chiếc chuyển kinh luân cuối cùng. Cô ngẩng
đầu nhìn anh, nở nụ cười thân thiện, thành kính chắp hai tay trước ngực, cúi
thấp người hành lễ: “Chào buổi chiều, lạt ma.”

Ngữ điệu của cô tương đối kỳ lạ, cách dùng từ cũng không bình thường,
giống như người nước ngoài nói tiếng Trung.

Nhưng ngũ quan của cô lại giống người Trung Quốc.

Phía sau, dải cờ ngũ sắc bay phất phới, tháp Phật san sát, khúc nhạc Phật réo
rắt.

Trình Mục Vân vẫn đứng ngược sáng, chậm rãi chắp hai tay trước ngực,
lưỡi dao giấu trong lòng bàn tay. Anh hơi gật đầu với cô gái. Động tác của
anh rất nhẹ nhàng, không hề có tiếng quần áo sột soạt.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hàn gặp Trình Mục Vân.

Khi ấy, cô tưởng anh là lạt ma thật sự. Sau này biết rõ sự thực, Ôn Hàn vẫn
cho rằng, Trình Mục Vân là người đàn ông có Phật tính nhất mà cô từng
gặp. Nhưng anh cũng giống một loài rắn cổ nhỏ, mang lớn, đuôi đỏ rực
thường sống trong các khu rừng rậm ở Nepal, một con rắn ngủ say dưới
chân Phật tổ, khiến kẻ ác và quỷ thần không dám xâm phạm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.