CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 26

Nhưng hình như anh ta đã quên cô.

Người đàn ông lặng lẽ quan sát Ôn Hà. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy
đôi mắt của anh ta giống ngọn núi Himalaya trong gió tuyết, có một sự uy
hiếp không kẻ nào dám đối mặt và nỗi nguy hiểm không thể dự đoán trước.

Ôn Hàn không ngừng bấm móng tay vào cửa gỗ. Bởi vì thiếu dưỡng khí,
đầu óc cô bắt đầu choáng váng, trước mắt cô xuất hiện một vùng sáng trắng.

“Em thật đẹp.” Người đàn ông thì thầm bên tai cô: “Vẻ đẹp của em khiến
thần hồn tôi điên đảo.”

Ngón tay anh ta bắt đầu thăm dò tìm kiếm, từ đùi người phụ nữ đến lớp vải
cuối cùng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ôn Hàn ra sức thở hổn hền nhưng vẫn chẳng có chút dưỡng khí nào. Ngược
lại, cô càng cảm thấy khó thở. Cô muốn lên tiếng nhưng đã mất khả năng
ngôn ngữ, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Em yêu! Sao em lại rơi lệ?” Người đàn ông dùng tiếng Nga nói nhỏ, như
thủ thỉ với người tình: “Đúng rồi! Tôi quen nói với em, rất vui được làm
quen với em, ở đất nước Nepal.”

Lúc này, người đàn ông không còn là con rắn nằm ngủ say đưới chân Phật tổ
nữa. Con rắn chiếm cứ đường ranh giới một thời gian dài đã từ từ thức tỉnh.
Nó ngóc cao thân mình, thè cái lưỡi đỏ tươi về phía Ôn Hàn.

Người đàn ông lại một lần nữa phủ môi xuống, bất chấp sự vùng vẫy của cô.

Đầu lưỡi của anh ta sục sạo trong khoang miệng Ôn Hàn, quấn lấy đầu lưỡi
cô, hút hết chút dưỡng khí cuối cùng. Ngón tay kẹp cổ Ôn Hàn hơi thả lỏng,
để cô có thể hít thở, sau đó lại tàn nhẫn hút sạch.

Nơi này là đường Thamel, khu vực tụ tập đông du khách nước ngoài. Ở đây
xuất hiện vô số khách du lịch đến từ nhiều quốc gia, đâu đâu cũng là nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.