CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 260

Chỉ vì cậu ta từng nói với cô câu “Chị đừng sợ, bọn em đều ở đây” lúc ở nhà
ga hỗn loạn.

Không đợi câu trả lời của Trang Diễn, Ôn Hàn lao đến cửa ra vào. Cô nhắm
mắt, hít một hơi sâu để lấy dũng khí. Đúng vậy, cô vẫn hơi sợ Trình Mục
Vân, sợ một giây phút nào đó anh gạt bỏ tín ngưỡng và sự ràng buộc, biến
thành người đàn ông Moscow nóng tính.

Ôn Hàn đẩy cửa đi vào rồi thuận tay khép cửa.

Trong phòng tồn tại một dòng khí khiến con người lạnh tóc gáy. Đầu óc Ôn
Hàn hoàn toàn trống rỗng khi bắt gặp cảnh tượng Trình Mục Vân quỳ một
chân khống chế Châu Châu trên giường, tay bóp cổ cô ta. Châu Châu túm
lấy cánh tay anh, ra sức vùng vẫy, trông như con cá ngắc ngoải trên thớt.

Không tài nào thở nổi, mọi cảm giác và hy vọng sinh tồn đều phụ thuộc vào
cổ họng. Thậm chí Ôn Hàn có thể mường tượng ra nỗi tuyệt vọng ấy.

Vừa rồi chắc là Châu Châu ném cái vòng của cô, phát tín hiệu cầu cứu.

“Trình Mục Vân…” Cô đi về phía anh.

Trình Mục Vân quay đầu về phía cô, vẻ mặt không một chút biểu cảm.

“Em yêu.” Anh nói bằng tiếng Nga: “Em nên biết, tôi không thích người
khác can thiệp vào việc riêng của tôi, đặc biệt là chuyện gia đình.” Đã rất lâu
rồi anh không nói tiếng Nga một cách nghiêm túc với Ôn Hàn. Vào thời
khắc này, giọng điệu lạnh lẽo của anh như một lời cảnh cáo. Lúc Ôn Hàn
cầu xin cho Vương Văn Hạo ở nhà kho, anh cũng có thái độ tương tự.

Trình Mục Vân vừa mở miệng, Ôn Hàn liền nhận ra tâm trạng của anh đang
ở thời khắc tăm tối nhất. Anh cảnh cáo, cô nên tránh càng xa anh càng tốt.

Từ lúc hai người ở ngôi đền bên Nepal, trên tàu hỏa, bên bờ sông Hằng, anh
đều giống một người bò lên khỏi vực sâu… Vào thời khắc này, không biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.