CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 262

Ôn Hàn lại tiến lên một bước. Cô đá phải vòng tay kim loại rồi lại chạm vào
thứ gì đó. Trái tim cô đập điên cuồng theo những âm thanh này.

Không rõ Ôn Hàn đã thuyết phục được Trình Mục Vân hay bản thân anh
không định ra tay tàn nhẫn mà giây tiếp theo, anh liền buông cổ Trình Gia
Diệc. Cô ta lập tức từ trên giường nhảy xuống đất, mất thăng bằng ngã
xuống sàn nhà. Trình Gia Diệc thở hổn hển, vừa khóc vừa ho. Ôn Hàn định
đỡ cô ta nhưng bị cô ta hất ra.

Sau đó, Trình Gia Diệc đứng dậy, lảo đảo đi ra cửa. Sợ anh đuổi theo nên Ôn
Hàn lùi lại phía sau mấy bước, đứng chắn ở cửa.

Trình Mục Vân tiến lên, đè cô vào cánh cửa. Anh cúi đầu, ánh mắt tối sầm,
giống như xoáy nước có thể hút cô vào bất cứ lúc nào.

Ôn Hàn rất sợ, sợ anh mở miệng nói ra thứ ngôn ngữ mình nghe từ nhỏ đến
lớn. Kể ra cũng lạ, mỗi một loại ngôn ngữ đều biến anh thành những con
người khác nhau. Có lẽ bởi vì học tiếng Trung từ vị hòa thượng già nên khi
anh nói tiếng Trung sẽ khiến người khác cảm thấy lý trí của anh ở mức độ
bình thường.

Thậm chí cô còn có ảo giác, nếu anh tiếp tục im lặng, cô sẽ mất mạng ở nơi
này thay Trình Gia Diệc.

“Con bé cho rằng chính Châu Khắc phản bội tôi.” Trình Mục Vân cúi
xuống, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô: “Đây là suy đoán độc ác mà tôi
không muốn nghe nhất, đặc biệt là từ miệng nó.”

“Em gái anh muốn nói với anh, bốn người ở đây là vô tội?” Ôn Hàn hỏi.

“Nó cầu xin tôi đừng điều tra nữa. Nó nói, mọi chuyện nên kết thúc vào hôm
Châu Khắc bị sát hại. Chúng ta không nên có thêm người chết nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.