CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 264

Ôn Hàn rất muốn nói: Trình Mục Vân, người em khó chịu quá. Nhưng cô
chỉ há miệng mà không thể thốt ra một từ. Sau đó, trước mắt tối sầm, cô
hoàn toàn mất đi ý thức.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Hàn tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ màng màng.
Đập vào mắt đầu tiên là ống dưỡng khí chụp trên mặt mình. Chân tay cô
mềm nhũn, không chịu nghe theo sự điều khiển của đại não.

Ôn Hàn đảo mắt một cách khó nhọc, nhìn thấy mấy bác sĩ mặc áo blouse
trắng đứng bên cạnh giường, nói thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu.

Trong trang viên, ngay cả người giúp việc cũng được đào tạo tử tế nên biết
nói tiếng Anh với khách. Còn mấy bấc sĩ này đều nói tiếng địa phương.

Ồn ào quá. Ôn Hàn nhìn thấy Phó Nhất Minh đang túm cổ áo Trình Mục
Vân, hét lên câu gì đó. Trình Gia Diệc đang khóc, còn Trần Uyên đứng bên
cửa sổ hút thuốc. Hình như thiếu mất một người… Trang Diễn đâu rồi?

Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, Ôn Hàn lại chìm vào hôn mê.

Ôn Hàn ngủ cả ngày hôm ấy. Đến buổi tối, nhịp tim của cô đột nhiên tăng
tốc. Cô giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển. Đương lúc hoảng loạn, cô được
một người nắm chặt bàn tay.

Xúc cảm này hết sức quen thuộc, là Trình Mục Vân.

Ống chụp trên mặt được tháo ra, Ôn Hàn hơi há miệng, cổ họng khô rát vô
cùng. Tựa như biết cô muốn gì, Trình Mục Vân liền bóp miệng cô. Một
dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng.

Sau khi cho cô uống nước, anh hỏi: “Em có dễ chịu hơn không?”

Ôn Hàn chau mày, tâm trạng vẫn còn lơ mơ, không rõ đây là hiện thực hay
mộng cảnh. Cô nhìn đăm đăm vào mắt anh, dần tìm lại được ý thức trong sự
yên tĩnh tưởng chừng như vô hạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.