CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 265

“Em… thật ra em không khó chịu mấy.” Đúng thế, trong người cô không
khó chịu như vẻ bề ngoài. Ngoài một chút khó thở, nói không ra lời, ban nãy
khi tỉnh dậy chân tay tê liệt, không thể động đậy, cô chẳng có cảm giác nào
khác. Nhưng đây mới là điểm khiến cô bất an nhất.

“Thế à?” Trình Mục Vân nói ngắn gọn.

“Em có làm gì đâu nhỉ?” Ôn Hàn cất giọng khàn đặc. Vừa mới tỉnh dậy nên
cô khó khăn lắm mới thốt ra lời: “Tại sao? Là… quả xoài có vấn đề đúng
không?”

Cô nghĩ không ra thứ khác có thể khiến cô ra nông nỗi này. Buổi sáng tỉnh
lại không nhìn thấy Trang Diễn, tiềm thức của cô xuất hiện một nỗi bất an
mãnh liệt.

“Đúng là quả xoài.” Trình Mục Vân thừa nhận phán đoán của cô.

Ôn Hàn muốn hỏi Trang Diễn ra sao rồi nhưng vì quá vội nên cô ho dữ dội.
Trình Mục Vân liền bế cô dậy, đặt cô ngồi lên đùi mình rồi vỗ lưng cô. Ôn
Hàn dứt cơn ho, anh liền đặt cô về giường, ngồi tựa vào chiếc gối.

Trong phòng chợt vang lên tiếng ho khẽ. Lúc này, Ôn Hàn mới chú ý không
chỉ có cô và Trình Mục Vân ở đây. Nhưng cô không rõ bóng đen đang đứng
bên cửa sổ hút thuốc kia là ai.

“Trang Diễn đâu rồi?” Ôn Hàn hỏi nhỏ.

Người đang hút thuốc tựa hồ bị sặc, ho càng dữ dội hơn.

Trình Mục Vân không trả lời, lặng lẽ cởi bộ đồ bệnh nhân trên người cô,
thay bằng bộ đồ sạch ở dưới chân giường. Trong lúc thay đồ, anh nghiêng
người chắn tầm nhìn của người đứng bên cửa sổ.

“Trang Diễn có sao không anh?” Ôn Hàn càng trở nên bất an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.