CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 267

Trình Mục Vân nheo mắt, đột nhiên túm lấy vai Phó Nhất Minh, kéo đến
trước mặt mình khiến khẩu súng của anh ta đập mạnh vào ngực anh theo
quán tính.

“Cậu muốn giết tôi phải không?” Trình Mục Vân cất giọng bình tĩnh.

Phó Nhất Minh không trả lời, lên nòng súng. Trình Mục Vân lại một lần nữa
hỏi đối phương: “Cậu thật sự muốn giết tôi?”

Ba người đàn ông và hai khẩu súng tạo thành một cảnh tượng nguy hiểm.

Ôn Hàn bị ngăn cách ở bên ngoài thế giới đó. Xung quanh cô dường như là
vực sâu vạn trượng đang không ngừng sụp đổ, khiến con người muốn bỏ
chạy, muốn thoát thân…

Không thể bỏ chạy. Cô đột nhiên nắm lấy mũi súng của Phó Nhất Minh. Bởi
vì hành động bất ngờ này mà tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía
cô.

“Trang Diễn nói…” Ôn Hàn cố gắng nhả chữ một cách rõ ràng: “Lần đầu
tiên gặp Trình Mục Vân trên chuyến tàu, cậu ấy biết bản thân đã được anh
ấy nhận làm anh em nên rất vui. Cậu ấy hạnh phúc khi có thể đi theo Trình
Mục Vân…” Ôn Hàn tin đây là lời nói thật lòng, cô có thể cảm nhận được
sự sùng bái của Trang Diễn đối với Trình Mục Vân.

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều im lặng. Bàn tay run lẩy bẩy
nhưng Ôn Hàn vẫn không chịu buông mũi súng.

“Cuốn xéo cho tôi.” Cuối cùng Phó Nhất Minh hất mạnh Ôn Hàn. Trình Gia
Diệc vội chạy đến đỡ cô.

Phó Nhất Minh đập mạnh bàn tay cầm súng vào tường. Ôn Hàn nghe thấy
tiếng xương gãy. Đôi mắt đỏ ngầu, anh ta lấy khẩu súng từ bàn tay bị thương
nhét vào cạp quần, sau đó nghiến răng kèn kẹt: “Người đàn bà của anh nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.