CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 266

Trình Mục Vân ngồi xổm xuống, đi giày cho cô: “Tôi đưa em đi gặp cậu
ấy.”

Tâm trạng căng thẳng của Ôn Hàn cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Ít nhất
Trang Diễn vẫn còn ở đây, không sao cả. Ít nhất không phải là cậu ấy, không
phải cậu ấy là tốt rồi. Tuy nhiên, tâm trạng nhẹ nhõm đã hoàn toàn tan biến
khi Trình Mục Vân đưa cô đi xuống tầng hầm.

Nơi này không phải là phòng bệnh. Từ đầu đến cuối hành lang chỉ có mấy
căn phòng trong đó có một gian khóa cửa. Vài người Ấn Độ xa lạ và Phó
Nhất Minh cùng Trình Gia Diệc đang đứng bên ngoài căn phòng ấy. Chỉ còn
lại Trần Uyên đi theo Trình Mục Vân và Ôn Hàn xuống dưới đây.

Ôn Hàn đảo mắt một vòng, hoang mang nhìn Trình Mục Vân: “Ý anh là gì
vậy? Cậu ấy đang ở đây ư? Sao em chẳng thấy cậu ấy đâu cả.”

Không thể nào… Không đâu… Ngay cả cô cũng không cảm thấy khó chịu,
chỉ bị hôn mê bất tỉnh thì làm sao có chuyện…

Vốn đang tranh cãi với mấy người Ấn Độ, nhìn thấy Trình Mục Vân, Phó
Nhất Minh chửi thề một tiếng, sải bước dài đi về phía anh.

Anh ta nhanh như chớp rút súng chĩa vào ngực Trình Mục Vân: “Thằng bé
mới mười chín tuổi. Từ nhỏ nó đã đi theo tôi, bây giờ thì hay rồi. Nó chết là
có thể chứng minh được bản thân trong sạch, không phải nội gián. Anh đã
hài lòng chưa?”

“Mau bỏ súng xuống.” Trần Uyên cũng đồng thời gí mũi súng vào thái
dương Phó Nhất Minh, nghiêm giọng cảnh cáo.

Phó Nhất Minh coi khẩu súng như không tồn tại, chỉ nở nụ cười lạnh lùng
với Trình Mục Vân: “Chi bằng anh dứt khoát một lần, giết hết chúng tôi cho
xong. Không thì hãy để tôi kết thúc trò chơi vô nghĩa này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.