CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 271

Khắc… Chỉ mới chạm vào một góc của tảng băng chìm mà cô đã khó có thể
chịu đựng. Trong khi cô và đám người này không thân quen, đừng nói là có
cảm tình sâu đậm.

Cô có thể nhìn ra đường nét căng cứng và đầy thương tích trên cơ thể anh.

“Điều bọn họ mong muốn là được giải thoát, một sự giải thoát thật sự…”
Trình Mục Vân đặt bàn tay lạnh giá của mình lên một bên má ấm áp và mềm
mại của cô: “Khỏi mọi thứ trước kia và sau này.”

Trên thực tế, không thể từ bỏ mọi thù hận trước kia chính là nghiệp chướng
lớn nhất của Trình Mục Vân.

Ngọn lửa nổ tí tách. Những đốm lửa nhỏ bị gió thổi tung bay, suýt rơi xuống
đầu Ôn Hàn, may mà Trình Mục Vân kịp thời dùng tay che chắn. Trên trời
chợt có tiếng sấm rền vang, Ôn Hàn ngẩng đầu, vẫn còn ánh trăng nên chắc
sẽ không mưa.

Nhưng tiếng sấm đã đánh thức mấy con công trong chuồng. Chúng thong
thả đi ra ngoài, mấy con đực đứng vây quanh con cái. Chúng cao ngạo quan
sát đám phàm nhân từ phía xa xa.

Ôn Hàn ôm đầu gối nhìn mấy con vật được chăm chút còn hơn cả chủ nhân
nhỏ trong trang viên. Cô chợt nhớ tới hôm Trình Mục Vân ngồi xổm trêu
chọc con chim công, dường như anh rất quen thuộc với loài động vật này.

“Trước kia anh từng đến Ấn Độ chưa?” Cô hỏi một câu vô thưởng vô phạt
để phân tán những ý nghĩ miên man trong đầu.

“Tôi đã từng đi nhiều nơi.” Anh cất giọng đều đều: “Từ hang động Ajanta
đến Cung điện của gió, Đền Vàng, lâu đài Amber Fort, ngôi đền Meenakshi
Amman…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.