CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 334

Cảnh sát địa phương nhanh chóng tới nơi, còn có cả mấy người cảnh sát
hình sự hôm trước đưa Trình Mục Vân đi. Hiện trường lập tức bị phong tỏa,
một nhóm cứu trợ chuyên nghiệp tiếp tục đào bơi khu vực đổ nát.

Trình Gia Diệc mấy lần muốn giải thích với Ôn Hàn, sở dĩ cô ta nói vậy là vì
làm theo lời dặn của Trình Mục Vân, anh luôn muốn che giấu thân phận của
cô. Tuy nhiên, Ôn Hàn từ chối giao tiếp với cô ta. Cô chỉ muốn cô ta đi chỗ
khác cho khuất mắt.

Trên gương mặt cô còn đọng vệt nước mắt và vết bẩn. Một người giúp việc
có lòng tốt đưa khăn mặt đã được vò qua nước nóng cho cô. Trong lúc cô
lau mặt, nước mắt lại tuôn ra như mưa.

Lúc trời sẩm tối, một đôi bốt bẩn thỉu hiện ra trong tầm mắt Ôn Hàn: “Cô
Ôn!”

Ôn Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Lương Xuyên. Anh ta cúi xuống, nói
nhỏ với cô: “Bọn họ dọn dẹp gần xong rồi. Bởi vì Trình Mục Vân và Phó
Nhất Minh có thân phận đặc biệt nên tạm thời không thể để cô nhìn thấy
hiện trường và tử thi.”

“Tử thi?” Ôn Hàn há miệng, cất giọng khản đặc: “Tử thi ư?”

“Đúng vậy. Bên dưới có thi thể nạn nhân.”

Trái tim cô co thắt dữ dội, sống lưng đổ mồ hôi lạnh. Trời đất quay cuồng,
cô chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt.

Không, không thể nào. Cô siết chặt bàn tay, để móng tay bập sâu vào da thịt.

Trình Mục Vân chắc chắn vẫn còn sống. Cô không tin, không tin anh đã
chết. Người đàn ông đó sẽ không kết thúc mạng sống một cách dễ dàng như
vậy. Anh sẽ không chết, dù là bất cứ nguyên nhân nào đi chăng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.