CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 56

Tôi nhớ thông tin đặt phòng của các vị là hai mươi ngày cơ mà?”

Ôn Hàn chợt nhớ ra mình là người đặt phòng nhưng quên mất không sửa lại
thông tin. Thế là cô nở nụ cười ngượng ngập, giải thích: “Bởi một người
trong nhóm chúng tôi có việc đột xuất nên phải rút ngắn thời gian.”

Cô cũng chẳng biết tại sao Vương Văn Hạo bỗng nhiên thay đổi ý định, rút
ngắn lịch trình ở Nepal từ hai mươi ngày xuống còn mười ngày.

Bà chủ cười cười, xua tay nói không sao. Mùa này ở Nepal cũng vắng khách
du lịch nên không ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị ta.

Trước khi đến đây, Ôn Hàn đã tìm hiểu qua. Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ
hội Teej.

Cả nhóm đi vào một ngôi chùa. Trong chùa đâu đâu cũng xuất hiện từng tốp
phụ nữ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ giáo tụ tập cùng nhau, cười nói vui vẻ, nhảy
múa hát ca, bất chấp trời mưa lâm râm. Agassi rất hưng phấn, không ngừng
kéo tay Ôn Hàn, bảo cô giới thiệu thông tin về lễ hội.

“Đây là lễ hội nhịn ăn và cầu phúc cho đàn ông. Sau ngày hôm nay, phụ nữ
Ấn Độ giáo sẽ nhịn ăn trong hai mươi tư tiếng đồng hồ để cầu phúc cho
người đàn ông và người thân của họ. Ngày cuối cùng là ngày tắm rửa, họ sẽ
gột rửa sạch sẽ thân thể của mình.” Ôn Hàn giải thích.

“Những người phụ nữ chưa kết hôn thì sao?”

“Họ cũng sẽ cầu nguyện bản thân tìm được người đàn ông tốt, có một cuộc
sống hạnh phúc.” Ôn Hàn nói nhỏ.

Xunh quanh đều là phụ nữ mặc Sari

[1]

màu đỏ, trên trán có chấm đỏ tươi, do

nhà sư của ngôi chùa chấm lên khi họ vào cổng. Hai cô gái đứng một lúc,
phát hiện hai người đàn ông biến mất từ bao giờ. Agassi mở miệng ca thán,
nói Vương Văn Hạo và Rum tự ý rời đi mà không gọi bọn họ. Từ sáng tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.