CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 59

“Song tu ư?” Trình Mục Vân cất giọng từ tốn: “Đây là một chủ đề cổ xưa
hết sức huyền diệu.”

Thấy Ôn Hàn cúi đầu cắt thịt bò, sắc mặt có vẻ không vui, Vương Văn Hạo
ho khan một tiếng, né tránh đề tài này, hỏi hai cô gái đi chùa có vui không.
Agassi tỏ ra bất mãn với phong tục phụ nữ phải nhịn ăn một ngày để cầu
phúc cho đàn ông nên mở miệng phàn nàn vài câu. Tuy nhiên, cô tỏ ra có
hứng thú với nghệ thuật vẽ Henna Tattoo

[1]

của người Ấn Độ.

[1]

Hanna Tattoo: Nghệ thuật dùng Henna (Một loại cây có hoa được phơi khô và giã nhuyễn, sau đó

trộn với các nguyên liệu khác để tạo thành nhiều màu sắc) vẽ lên da người

.

Hồi ở Ấn Độ, do không hợp thủy thổ nên Agassi đã bỏ lỡ loại hình nghệ
thuật truyền thống này. Cô ta cất giọng áy náy: “Ôn Hàn thích Henna Tattoo,
đáng tiếc cậu ấy phải ở lại khách sạn cùng tôi. Không biết ở đây có vẽ
Henna Tattoo cho phụ nữ ngoài tôn giáo hay không? Quá trình vẽ từ đầu
ngón tay đến ngón chân chẳng biết mang lại cảm giác như thế nào nhỉ? Tôi
có máu buồn nữa chứ.”

Mọi người ăn trưa trong bầu không khí vui vẻ. Ban đầu Ôn Hàn không mấy
thoải mái nhưng sau cũng quen dần. Trình Mục Vân bình thản hơn cô nhiều.

Thỉnh thoảng, Vương Văn Hạo dịu dàng trò chuyện với Ôn Hàn, hỏi cô tối
qua ngủ có ngon không?

“Cũng được ạ, có điều phòng hơi ẩm ướt.” Ôn Hàn đáp. “Nếu có thể hong
khô ga trải giường và chăn thì tốt biết mấy.”

“Nếu là khách quen thì hoàn toàn có thể.” Trình Mục Vân lên tiếng. “Trong
phòng bà chủ có lò sưởi tường kiểu Nga. Chị ta có thể giúp cô sấy khô đồ.”

“Thật sao?” Agassi cất giọng hưng phấn, nhưng tỏ ra tiếc ngay lập tức: “Chỉ
tiếc chúng tôi không phải là khách quen.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.