CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 87

Nửa đêm, Trình Mục Vân thức dậy, định từ từ thu tay về.

Ôn Hàn vốn ngủ không yên giấc. Khi bàn tay anh rời khỏi eo cô, để lại sự
trống trải giá lạnh, cô liền giật mình tỉnh giậy.

Vào giây phút thức giấc, Ôn Hàn có cảm giác như đang trong giấc mộng.
Tất cả hình như chỉ là cơn mơ, cô đang ngủ bên cửa sổ nhỏ ấm áp, ánh nắng
ban mai chiếu lên làn da của cô…. Đáng tiếc, vừa tỉnh dậy, Ôn Hàn lại rơi
vào cơn đau kịch liệt xuất phát từ bờ vai. Thuốc tê Trình Mục Vân bôi lên
vết thương đã bắt đầu hết hiệu lực. Vào thời khắc này, nỗi đau như trăm biến
vạn hóa, cơ thể cô như bị ngọn lửa thiêu đốt.

“Tôi vẫn chưa hỏi, tại sao em lại đến Nepal?” Trình Mục Vân đột nhiên mở
miệng.

“Bởi vì em tin vào Phật giáo, cảm thấy không đến nơi này là một điều đáng
tiếc.” cô khẽ đáp.

“Vậy sao?” Trình Mục Vân chợt đổi đề tài: “Tôi nghe nói lịch trình của bọn
em là từ biên giới Nepal đi qua Mông Cổ rồi về Moscow phải không?”

Ôn Hàn hơi ngạc nhiên. Nhưng cô nghĩ lại, có lẽ Agassi hoặc Vương Văn
Hạo trong lúc tán gẫu đã tiết lộ với anh. Anh khá thân với bọn họ nên nắm
được thông tin này cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, lịch trình của bọn
cô đâu phải là điều bí mật gì cho cam.

Trong lều bạt chất một đống vật phẩm thiết yếu, do hướng dẫn viên chuyển
đến từ trước, chuẩn bị cho buổi cắm trại ngoài trời tối qua. Trong số đó có
mấy cái hộp, không rõ đựng thứ gì, bây giờ đang đặt ở vị trí trung tâm lều
bạt.

Dù có tấm rèm căng ở giữa, vừa vặn ngăn cách hai người và du khách nam
bị thương, nhưng đó cũng chỉ là ngăn tầm nhìn mà thôi, Ôn Hàn tin anh ta
vẫn nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn cô. Vì vậy, cô cố gắng hạ thấp âm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.