CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 85

Trình Mục Vân ngồi trên tảng đá cách đống lửa xa nhất, tay cầm thứ gì đó.
Đằng sau có người tiến lại gần: “Tôi nghĩ nên đích thân nhắc nhở anh. Anh
là người tôi thuê đến để đưa hàng đến nơi an toàn và bảo vệ sự an toàn của
tôi.”

Trình Mục Vân ngoảnh đầu nhìn Vương Văn Hạo. Giây tiếp theo, anh vung
tay, một thứ máu chảy ròng ròng bay về phía mặt đối phương. Vương Văn
Hạo vội vàng giơ tay chặn lại. Thứ đó rơi bịch xuống bãi có.

“Rắn lục đuôi đỏ có mùi vị không tồi.” Trình Mục Vân cất giọng khàn khàn,
khóe mắt thấp thoáng ý cười khó đoán: “Anh đừng bỏ lỡ.”

***

Đêm khuya, Ôn Hàn lại bị sốt cao. Có người đi vào lều bạt, dừng lại bên
cạnh giường cô, cúi xuống sờ vào trán và mạch ở cổ cô. Ôn Hàn muốn túm
lấy cánh tay ấy mà không được. Cô chỉ biết thể hiện sự đau đớn của mình
bằng tiếng Nga.

Bày tay người đó rời khỏi trán cô. Ôn Hàn vô thức giơ tay. Lần này, anh
không né tránh mà để cô nắm lấy áo mình.

Trình Mục Vân đứng nhìn cô một lúc lâu. Sau đó, anh vuốt tóc cô, nói nhỏ:
“Bảo bối! Em hãy bỏ tay ra để tôi đi lấy nước cho em.”

Người đàn ông này…

Mấy chục tiếng đồng hồ trước, anh còn tự tay vẽ Henna Tattoo cho cô. Sáng
hôm qua, cô còn đề nghị anh giữ khoảng cách với mình.

Một lúc sau, Trình Mục Vân cầm một cốc nước ấm đi vào lều bạt. Anh mở
nắp, lấy ra chiếc khăn mặt rồi vắt khô. Trong ấm là rượu được hâm nóng nên
cả lều bạt thoang thoảng mùi rượu thơm nồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.