CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 86

Du khách nam ở bên kia tấm màn gió bị đánh thức bởi mùi rượu. Anh ta
lặng lẽ vén một góc tấm vải, nhìn thấy người đàn ông đêm qua chiến đấu với
chó ngao đang ôm cô gái bị thương, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi và áo lót của cô
gái rồi để cô nằm sấp trên đùi mình.

Du khách nam trợn tròn mắt. Trình Mục Vân chẳng thèm nhướn mày, đá
mạnh cái nắp ấm nước về phía tấm màn gió. Một tiếng “hự” vang lên, vải
được thả xuống.

Khăn mặt ướt lau dọc cánh tay, từ bên trong đùi xuống dưới cổ chân Ôn
Hàn. Trong cả quá trình, tuy ý thức hỗn độn nhưng cô vẫn lờ mờ nghe anh
nói: “Em không nên đến Nepal.” Cũng có thể, không phải anh thốt ra câu
này, chỉ do cô tưởng tượng mà thôi.

Suốt hai tiếng đồng hồ, Trình Mục Vân lau người cô không biết bao nhiêu
lần. Cuối cùng Ôn Hàn cũng toát mồ hôi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô
mở mắt, đờ đẫn nhìn anh.

Trình Mục Vân tháo đôi giày bốt nặng nề, nằm nghiêng bên cạnh cô. Bị
thương ở vai nên cô chỉ có thể nằm nghiêng người, vừa vặn chừa lại không
gian cho anh. Trình Mục Vân giơ tay ôm cô: “Tôi cũng sẽ giống đám súc
sinh ấy, âm thầm chết ở một nơi nào đó mà chẳng có ai hay biết… Nếu tôi
gặp em muộn hay sớm hơn vài năm thì mọi chuyện sẽ vô cùng đơn giản…”

Anh không nói tiếp mà đặt môi lên làn da trần ở lưng Ôn Hàn, cảm nhận
nhiệt độ cơ thể của cô, sau đó ôm cả người cô vào lòng. Tất nhiên, anh tránh
đụng chạm đến vết thương trên vai cô.

Ôn Hàn, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô chẳng để ý đến chuyện du khách
nam bị thương nằm ở bên kia tấm màn gió nghe thấy điều gì. Đầu óc cô
nặng trĩu như muốn chìm vào giấc ngủ. Trong tình trạng cả thân thể lẫn tinh
thần rã rời, cô đã từ bỏ việc tranh đấu với bản thân để dựa dẫm vào anh theo
bản năng. Chỉ cần chạm vào người anh cô liền cảm thấy an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.