CÂM LẶNG - Trang 192

‘nói’ với nó rằng sự đau đớn đó là tín hiệu ‘giả’. Đánh lừa cơ thể, thế
là ổn, cảm giác đau sẽ giảm bớt rất nhiều.”

“Thế thôi?”
“Thế thôi. Sau đó anh tiếp tục làm nó toạc ra, làm nó tệ hơn hay

nghỉ ngơi để hồi phục là tùy ở anh.”

“Tôi không biết rằng nó có thể tệ hơn đấy.”
“Cái gì có liên quan đến đau đớn cũng có thể trở nên tồi tệ.”

Rankin vỗ lên đầu gối Rath để ra hiệu tiễn khách và đứng lên. Rath
đứng lên theo, cơn đau lại bung ra và chạy dọc sống lưng như thể nó là
một sinh vật quỷ quái đang bám chặt lấy từng đốt xương và bóp nát
chúng vậy. Anh lấy tờ ghi chú của Mandy ra khỏi túi. “Bác sĩ, anh có
thấy dòng chữ này quen không?” Anh nói và giơ tờ giấy ra.

“Rankin nhìn tờ giấy, đưa tay lên gãi cái cằm đầy râu. “Cái gì

đây?”

“Nó ghi erythromycin.
“Nhìn chả giống gì cả, nhưng thế thì sao?”
“Cái thuốc này này, erythromycin, nó dùng để làm gì?”
“Nó là một dạng kháng sinh chống nhiễm trùng hậu phẫu, chỉ

định chủ yếu cho những bệnh nhân dị ứng với kháng sinh penicillin.
Còn một vài công dụng khác nữa nhưng không quan trọng.”

“Nếu đối tượng sử dụng là một cô gái tuổi dưới hai mươi, anh sẽ

nghĩ đến điều gì? Cho tôi một từ nếu có thể.”

Và Rankin nói cho Rath nghe.
Rath đứng ngoài hành lang, rút điện thoại gọi cho Grout và nêu ra

giả thuyết của mình.

“Chúa ơi, anh không đùa chứ?” Grout nói.
“Có cơ sở rõ ràng đấy,” Rath nói. “Chúng ta cần lấy lời khai từ

Langevine và người phụ trách Family Matters ở St. John. Lát nói
chuyện sau. Giờ tôi phải đi rồi.”

Cả hai chìm vào trong sự im lặng không mấy dễ chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.