CÂM LẶNG - Trang 198

được phóng thích mà thôi. Tôi không nghĩ hắn biết thứ gọi là hối cải,
dục vọng của hắn không hề vơi đi, nó bành trướng thêm lên giống như
khi các người thèm muốn cái thứ mà đã lâu rồi không thể chạm tới. Và
thưa quý tòa, mặc kệ hắn đã nói với các người những gì, mặc kệ hắn
đã cư xử thế nào, rằng gã đã thay đổi, đã tốt đẹp hơn, đã tìm thấy niềm
tin nơi Chúa. Đừng tin! Ngựa quen đường cũ! Non sông dễ đổi, bản
tính khó dời!

Tự hỏi bản thân mình xem, tại sao những kẻ như hắn lại đi tìm

Chúa sau khi bị bắt? Tại sao Chúa không thể chạm đến trái tim bọn
chúng trước khi chúng ra tay? Tôi không tin vào Chúa, cho đến khi
nào ông ấy thôi làm công cụ cho lũ khốn kiếp này thoát tội và thật sự
cứu được những người phụ nữ, những đứa trẻ vô tội khỏi móng vuốt
sát nhân, có lẽ tôi sẽ tin!” Rath biết anh đã mất bình tĩnh, máu anh sôi
sùng sục, cảm xúc tuôn trào như núi lửa, anh biết tiếp tục nói là sai
lầm, nhưng anh không thể kìm lại được.

“Hắn không thể được tự do, các người không thể thả con thú này

về với thế giới tự nhiên của nó, không thể để nó tiếp tục những tội ác
tày trời này. Đừng để thêm những gia đình bị nó phá hủy, thêm mạng
sống bị nó cướp đi. Nó không có quyền, cách duy nhất để đảm bảo
nhốt nó lại. Thả nó ra, nó sẽ lại làm vậy một lần nữa, và chắc chắn nó
sẽ làm, không sớm thì muộn. Các người nhìn bàn tay mình mà xem,
bàn tay các người vấy máu những nạn nhân!!! Các người chính là
nguyên nhân hại chết họ đấy!”

Rath ngồi xuống.
Đoàn hội thẩm trả lời anh với những cái nhìn lạnh buốt và tiếng

bút chì vạch soàn soạt trên mặt giấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.