CÂM LẶNG - Trang 200

Văn phòng của Langevine được bài trí theo lối giản dị, hoàn toàn

trái ngược với sự hào nhoáng của Snell, bức tường thiếu đi những bức
tranh, chỉ có những tấm bằng khen y học đóng khung đơn giản. Sách
trên kệ được xếp đặt thẳng thớm và chuẩn chỉ làm người ta lầm tưởng
rằng chưa bao giờ có ai đọc chúng. Langevine gác máy và nhìn hai
người, nở nụ cười nồng ấm và thân thiện. Gã đưa tay lấy viên bạc hà
bỏ vào miệng, tạo ra một âm thanh rất nhỏ, nhỏ như tiếng sữa trôi qua
ống hút vậy. Đan hai bàn tay vào nhau và chậm rãi đặt trên đầu gối,
Langevine hơi ngả ra sau và nói, “Tôi có thể giúp gì được hai vị?”

Grout lấy một chiếc máy ghi âm khỏi túi áo. “Anh không phiền

nếu tôi ghi âm chứ? Tôi ghét phải ghi chép.”

Langevine lại cười, hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà. “Cứ tự

nhiên.”

Grout đặt chiếc máy ghi âm sát mép bàn, mở cho nó chạy.

“Chúng tôi tin rằng ông có một bệnh nhân tên là Mandy Wilks.” Gã
nói.

“Ồ các quý ông, tôi chân thành xin lỗi nhưng.. giọng nói của vị

bác sĩ mềm mại và nhẹ nhàng, “tôi không thể nhận xét về bệnh nhân
của mình, tôi e rằng hai người phải...”

Grout lấy tờ trát ra khỏi túi áo và đặt trên bàn.
Bác sĩ Langevine đọc qua tờ trát và gật đầu, “Có lệnh của tòa vậy

tôi xin tuân thủ.”

“Tôi hiểu rằng bác sĩ không được quyền tiết lộ thông tin về bệnh

nhân,” Rath nói, “nhưng xin hãy hiểu rằng đây là để phục vụ điều tra
và hỗ trợ tìm ra bệnh nhân của anh. Cô bé có thể là nạn nhân của một
vụ án. Hiện tại tôi không được phép mang theo hồ sơ nhưng làm ơn
hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi!”

“Tôi phải nói rằng chuyện này khiến tôi có chút không thoải mái,

dù sao tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện về bệnh nhân với bất kỳ ai
ngoài chính bệnh nhân ra.”

“Tôi hiểu,” Grout nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.