CÂM LẶNG - Trang 206

Khi Rath và Grout tới gần, nhóm biểu tình đã lặng lẽ giải tán.
Bên trong khu vực thu ngân của trung tâm Family Matters có một

vài cô gái đang ngồi chờ. Khi hai người bước vào, họ ngẩng đầu nhìn
lên với ánh mắt không mấy thân thiện. Đặc biệt ánh mắt của một phụ
nữ tóc ngắn, kính đeo có dây, mặc áo kiểu giáo viên mỹ thuật ở trường
trung học làm họ căng thẳng. Hai người đàn ông bước vào những nơi
như thế này hẳn sẽ làm người ta khó chịu nhỉ?
Rath nghĩ.

Một người tiến lên định nói chuyện với Grout thì anh rút phù

hiệu ra và nói, “Chúng tôi đã gọi từ trước.”

“Ồ phải.” Người phụ nữ nói, nhìn quanh phòng tỏ ý xin lỗi. “Lối

này, xin mời!” Cô rảo bước qua hành lang dài hẹp với dáng đi vụng
về.

Căn phòng nhìn như vườn ươm cây cảnh vậy. Trên bệ cửa sổ,

dưới mấy chậu nhện thả mình treo lủng lẳng là từng hàng hoa vi-o-let
châu Phi, góc phòng có hai cây bằng cao su to bự chảng chiếm gần hết
không gian. Không khí thoang thoảng mùi đất trồng và mùi cây cỏ,
đến cả giá sách to đùng trên tường cũng được trưng dụng để trưng bày
nhiều loại cây hơn nữa. Trên bàn làm việc có một tấm ảnh đóng khung
của một người phụ nữ cùng con hoặc là cháu ngoại.

“Tôi là June.” Người phụ nữ nói và ngồi xuống, không để ý lá

nhện đang treo lủng lẳng trước mặt. Gương mặt cô treo một nụ cười
công nghiệp không rõ là cô phải lặp lại bao nhiêu lần mỗi ngày. Nụ
cười an ủi, kiểu: Cô biết là rất khó nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi theo
thời gian
. Người phụ nữ không mời nhưng Rath và Grout vẫn cứ tự
động ngồi xuống trước bàn.

Grout lôi tờ trát của tòa ra và đặt lên mặt bàn.
“Cái gì vậy?” June hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Trát của tòa, cho phép cảnh sát được quyền tiếp cận thông tin

mật để phục vụ quá trình điều tra.”

“Tôi không biết tờ giấy này là thật hay giả, nhưng người với

người ít ra phải có sự tin tưởng lẫn nhau nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.