CÂM LẶNG - Trang 351

CHƯƠNG 59

G

rout vò đầu, nhận ra rằng Larkin cũng đang làm điều tương tự.

Cả hai đều mang vẻ mặt không mấy tin tưởng những gì Betty Malroy
vừa nói.

“Tôi cứ nghĩ con mình đã chết,” bà ta nói. “Tôi nghĩ rằng Martin

đã chết.”

“Nhắc lại một lần nữa đi, chậm rãi,” Grout nói. “Để cho sĩ quan

Larkin đây ghi lại.”

Betty Malroy gật đầu, tỏ vẻ suy sụp. Một người phụ nữ vào

những ngày cuối cùng của cuộc đời, không thể làm gì khác ngoài thú
nhận tất cả sự thật.

“Tôi đã từng là một y tá, nghèo khó nhưng chăm chỉ, chân thật và

tin tưởng vào sứ mệnh Chúa đã giao. Ả Marianne King kia, con mụ
giàu có ấy đến gặp tôi, vẫy vẫy mấy đồng đô la bẩn thỉu và cho rằng
tôi - một người phụ nữ tốt - một người thánh thiện sẽ quỳ gối, bỏ quên
Chúa và giúp cô ta loại bỏ đứa trẻ 6 tháng trong bụng. Tôi bị vô sinh,
không có khả năng mang thai. Nhưng tôi cầu xin Chúa mỗi ngày để
Người mang đến cho tôi một đứa trẻ. Và Người đã đáp lại lời cầu
nguyện của tôi. Các anh có hiểu không? Vì vậy, thay vì làm theo lời cô
ta, tôi gây mê và đỡ đẻ cho đứa bé của mình. Điều đó không hề dễ
dàng đâu. Phải có thần kinh thật vững. Đứa bé đó, con trai của tôi... nó
chưa sẵn sàng được sinh ra. Tôi phải dùng kẹp forceps và máy hút để
hút đứa trẻ ra và điều đó không hề tốt cho thằng bé, ít nhất là về mặt
thể chất. Tin tôi đi, giữ đứa bé sống sót không hề dễ dàng. Tôi cầu
nguyện mỗi giờ, mỗi phút. Chúa lại đáp lời tôi, Người cho thằng bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.