CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 228

trắng xóa, ở nhà Trần Uyên Sam đã bật máy sưởi lên, lại còn đặc biệt nhờ
người làm một cái áo ngủ giữ ấm để cho Nghiêm Thấm Huyên khỏi bị lạnh.

Giao thừa Trần Uyên Sam theo lời của ba Nghiêm mẹ Nghiêm về

Nghiêm gia, Cao Nhạn cởi áo khoác dày ra nhìn Nghiêm Thấm Huyên đang
vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp, đi tới kéo cô quay một vòng, cười híp mắt
lắc đầu cảm thán, "Tiểu Sam chăm sóc con tốt thật đấy, thịt trên người con
cắt ra mang đi bán chắc cũng được ít tiền."

Cô vừa nghe thấy nhất thời liền không vui, liếc mắt, "Mẹ! Mẹ mắng con

giống heo phải không." Cao Nhạn cười cười véo má cô, xắn tay áo lên cùng
cô nấu cơm.

Cơm tối có món tôm mà Nghiêm Thấm Huyên thích ăn nhất, trước kia

mỗi lần mặc dù rất muốn ăn nhưng lại lười bóc, hiện tại cô hoàn toàn không
cần phải phiền não vì vấn đề này, mỗi lần ăn tôm sẽ có Trần Uyên Sam giúp
cô bóc vỏ tôm rồi để sẵn vào trong bát cô. Hôm nay cũng không ngoại lệ,
Cao Nhạn nhìn Nghiêm Thấm Huyên lắc đầu một cái, "Huyên Huyên, con
càng ngày càng lười, con nhìn đi, còn không tự mình bóc vỏ tôm nữa."

Nghiêm Thấm Huyên không nói gì, chỉ nhìn Trần Uyên Sam cười ngọt

ngào với anh, anh rửa tay xong đi ra vuốt vuốt tóc cô nói, "Có trách thì
trách cháu, cháu chiều cô ấy quen rồi."

Cao Nhạn nhìn Trần Uyên Sam trong lòng thầm nghĩ vận khí của con

gái mình tốt thật, nhu hòa nhìn anh nói, "Tiểu Sam, khi nào các con chuẩn
bị đi Tokyo?"

"Hai ngày nữa ạ, sau khi con giải quyết xong việc ở thành phố S thì sẽ

đi."

Nghiêm Thấm Huyên thấy mẹ nhìn Trần Uyên Sam với ánh mắt hài

lòng, lại chuyển hướng nhìn qua ba, thấy Nghiêm Khải hầu như không động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.