CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 239

Vi Diệp nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của cô,

vuốt vuốt bả vai cười với cô, "Ưmh. . . . . .Tôi là tới xem cảnh Trần Uyên
Sam tự treo mình lên nhánh Đông Nam kia."

Trong lòng cô như nổi bão, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên

bên tai.

"Nghiêm tiểu thư, tôi cùng với Uyên Sam chờ cô ở ngoài sảnh." Trịnh

Cẩm diện bộ đầm trễ vai, đứng ở bên cạnh cô, thân hình mê người cao
1m70, đã làm cho Nghiêm Thấm Huyên bùng nổ.

Mẹ nó, trò gì đây? Tuyên ngôn soán vị sao?

Lúc này Vi Diệp cười đến bả vai cũng có chút phát run, còn hứng thú

hơn cả người trong cuộc, sải bước đi ra sảnh.

Trần uyên áo đang tựa ngõ khuất không người ở sảnh hút thuốc, Nghiêm

Thấm Huyên nhìn thấy anh cầm điếu thuốc chân mày liền nhíu lại, lúc cô
cùng với Trịnh Cẩm tiến lại gần anh, nghiêng người không nhìn tới mặt của
anh.

"Trịnh Cẩm, cậu đưa Tiểu Hách tới đây."

Trịnh Cẩm tao nhã dẫn ra một người từ trong phòng bên cạnh đến trước

mặt Nghiêm Thấm Huyên.

"Gọi chị đi." Trịnh Cẩm dịu dàng khụy chân xuống sờ đầu nó.

"Chào chị!" Lúc này bé trai ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn

hiện ra, quả thực là rất đẹp trai làm cho người khác phải kinh ngạc.

Nghiêm Thấm Huyên không chớp mắt kia, chăm chú nhìn đến quên đáp

lời, thời điểm nhìn thấy con ngươi màu xanh nhạt của cậu bé, mới đột nhiên
ý thức được điều gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.