Ôi, ý chỉ tốt đẹp thay! Pháp vốn không phân đốn tiệm, chứng nhập rồi đều đạt
cảnh giới chẳng phân hai; đạo vốn không chia thánh phàm, quan trọng nhất là
đức tin sâu vững. Chỉ cần có thể vâng giữ làm theo giới không giết hại của
thầy trao, rồi quán xét thật kỹ xem nguyên nhân khởi lên ý niệm giết hại trong
lòng ta là từ đâu đến.
Là từ tâm linh diệu nhận biết này chăng? Hay từ thân thể xương da máu thịt
này? Nhưng gốc của tâm vốn là từ bi, do đâu khởi sinh ý niệm tàn độc giết
hại? Thân thể xương thịt vốn không có thức rõ biết, sao có thể chứa đủ tham,
sân? [Xét rằng khi] tâm rỗng không ắt lời khen tiếng chê đều không biết đến,
nên sự ham thích mùi vị đó không do nơi thân xác thịt. Nhưng khi thân thể tịch
lặng thì sự yêu thích hay ghét bỏ cũng không thể tự sinh khởi, nên chỗ muốn
giết hại lại không thật do nơi tâm.
Cả thân và tâm đều không phải chỗ khởi sinh, vậy trong đó [ý niệm giết hại]
từ đâu mà đến? Cho nên biết rằng, cả thân và tâm vốn đều thanh tịnh, chỉ do
từ lâu huân tập những điều huyễn hoặc mê vọng mà thành trói buộc. Đạt đến
chỗ diệu huyền của bản thể thanh tịnh, ắt việc giữ giới [không giết hại] này
chẳng còn do nơi ngoại cảnh; giải trừ được sự trói buộc che lấp của huyễn
hoặc mê vọng, ắt lòng đại bi không còn bị ngăn ngại trong tâm. Nhập vào đại
định, thành tựu quả Phật, đều do từ chỗ này.
Tôi thuở nhỏ từng được nghe lời dạy của Mạnh tử rằng “Người quân tử tránh
xa chốn bếp núc”, đó là do lòng từ hết sức thương yêu loài vật, [không muốn
nhìn thấy sự giết hại]. Nay lại được đọc thêm bản văn Giới sát này của Đại
sư Liên Trì, thật là một ý niệm lợi ích đến cả côn trùng, bảo vệ sự sống cho
muôn vật. [Xem qua bản văn này rồi] liền dạy con cháu phải học lấy làm
theo, lại mong mỏi có thể gìn giữ rộng truyền ra khắp mọi nơi.