Anh xác nhận lại một lần nữa xem có đúng chân cô đã khỏi hẳn hay
chưa, sau đó mới nói: “Cuối tuần này hội sinh viên tổ chức cho mọi người
đi vườn bách thảo ngắm hoa cúc…”
Lâm Tiểu Niên nhảy lên vui sướng. Những ngày gần đây, vì chân đau,
ngay cả cổng trường học cô cũng chưa bước chân ra khỏi, đã sớm cảm thấy
cô vô cùng khó chịu.
“Còn có thể đến chùa Phật Ngọa thắp hương nữa!” Cô phấn chấn đề
nghị.
“Em đã từng trông thấy sinh viên mang theo cờ trường đi thắp hương
bao giờ chưa?” Vu Hữu Dư phản bác. Lâm Tiểu Niên ngẫm nghĩ, thấy ý
kiến của mình thực sự không thể thực hiện được, liền không nhắc đến nữa.
Hôm đó, hội sinh viên tổ chức cho hơn một trăm người đi vườn bách
thảo.
Vu Hữu Dư dẫn đoàn, Tiết Băng và Tô Bắc Hải phụ trách duy trì trật
tự. Lâm Tiểu Niên đi cuối hàng cùng bọn Nguyễn Tĩnh Không nói nói cười
cười, nhưng bị Vu Hữu Dư gọi lên phía trên giúp duy trì trật tự.
Tô Bắc Hải sợ cô mệt bèn nói: “Chân em vừa mới khỏi, đi nhanh quá
không tốt, chi bằng ngồi lên xe tham quan đi?.
Lâm Tiểu Niên không muốn mình được đối xử đặc biệt, cố ý chạy
nhảy để chứng minh mình không sao, không ngờ bị Vu Hữu Dư trong thấy,
lạnh mặt nói: “Lâm Tiểu Niên, chẳng phải chân em bị đau sao? Sao không
từ từ mà đi?”.
Cô lè lưỡi, trong lòng thầm mắng anh nhiều chuyện, nhưng vẫn ngoan
ngoãn trở về hàng ngũ.