CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 242

Cho nên đến lúc Vu Hữu Dư hẹn với cô, cô cảm thấy bối rối: “Biết

sớm thế này đã không nhận lời người khác!”.

Vu công tử ngạc nhiên, ngoài anh ra, còn ai dám công khai mời cô

tham gia khiêu vũ? Lẽ nào bên cạnh Lâm Tiểu Niên đã có “một Vu công tử
khác”.

Anh vội vàng hỏi ai mà không sợ chết, dám có tình ý với “bạn gái”

của anh, anh cũng muốn xem “đối thủ của mình là ai.

“Được. Em đi với người ta đi, anh sẽ hẹn với người khác.” Lời nói

như mây tan gió lặng, mang theo chút lạnh lẽo, Lâm Tiểu Niên nhăn mặt:
“Lẽ nào nhiệt độ giảm? Dự báo thời tiết tại sao không thông báo trước
nhỉ?”.

Lễ hội khiêu vũ tổ chức tại hội trường lớn của trường. Trong tủ kính

tại hội trường có một ông già Noel đang nở nụ cười như thiên thần. Lâm
Tiểu Niên dùng tay chỉ vào tủ kính và nở một nụ cười giống ông già Noel.

Tiểu sư đệ rất cẩn thận, nhắc nhở cô: “Sư tỷ đừng sờ vào đó, lạnh lắm

đấy!”. Ánh mắt của cậu rất chân thật, khiến cô cảm động và khẽ nói:
“Người sư đệ này đã để lại ấn tượng rất tốt trong tim mình!”.

Lâm Tiểu Niên rất thích cách gọi sư tỷ, cô gọi người khác là sư huynh

và sư tỷ, nhưng bây giờ có người lại gọi cô là sư tỷ, một cảm giác đầy tự
hào.

Cô chỉ muốn trêu tiểu sư đệ này một chút, dùng ngón tay xoa một vệt

trắng trên mặt cậu ta, nhưng vì tay quá ngắn, cậu ấy lại cao hơn, nên cô bị
ngã.

May mắn thay, tiểu sư đệ phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng đỡ cô lên,

nhưng không thể tránh khỏi sự bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.