CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 319

“Chẳng qua chỉ là một chiếc điện thoại di động thôi sao? Mất thì

thôi!” Vu Hữu Dư không sao hiểu nổi.

“Một chiếc điện thoại? Anh thì biết gì chứ?!” Đó là chiếc điện thoại

Kiều Hoài Ninh đã dùng tiền nhuận bút kiếm được từ công việc phiên dịch
tiếng nước ngoài trong thời gian anh bị bệnh mua tặng cô.

Vu Hữu Dư dường như có tâm sự, liếc nhìn cô: “Cái gì anh cũng

không biết.” Anh đợi cô cả một ngày, không phải để nhìn thấy bộ dạng tức
giận của cô, càng không phải đợi cô về để cãi nhau với anh. Nhưng khi
nghe cô nói như vậy, anh không kiềm chế được cơn giận dữ: “Anh chỉ biết
là em là bạn gái của anh. Em ra ngoài đi dạo cả ngày, để anh mất công chờ
đợi cả ngày, khi quay về, đến một lời giải thích em cũng không có.”

Lâm Tiểu Niên cố chấp: “Em không hề bắt anh đến trường Chiết

Giang đợi em, đấy là anh tự đến đấy chứ.”

“Thật không thể hiểu nổi?” Vu Hữu Dư đứng gần Lâm Tiểu Niên,

trong mắt anh ánh lên vẻ hung hãn mà Lâm Tiểu Niên chưa từng nhìn thấy
bao giờ.

“Sao em không nói anh tự mình rước việc vào người?”Lời nói chưa

dứt, anh bỗng giơ tay đẩy cô ra.

Lâm Tiểu Niên không ngờ anh sẽ hành động như vậy, vô cùng kinh

ngạc, muốn tránh nhưng không kịp, đột ngột bị ngã xuống đất, mông đau ê
ẩm.

Ngay khi Lâm Tiểu Niên ngã xuống đất, Vu Hữu Dư như bừng tỉnh,

khi đó mới ý thức được rằng anh đã đưa tay đẩy cô xuống.

Anh hoảng loạn, vò đầu bứt tai, hết sức kinh ngạc trước hành động của

mình. Ngay lập tức, anh cẩn thận đưa tay ra muốn đỡ cô dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.