CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 321

Tâm trạng Vu Hữu Dư phấn chấn hẳn lên giống như đứa trẻ nhận được

kẹo. Anh cầm tay Lâm Tiểu Niên đung đưa; ‘Quyết định như vậy nhé!
Ngày mai anh sẽ đi tìm anh năm mượn đồ đi câu.”

Hôm đó trời đẹp, gió nhẹ.

Từ rất sớm, Vu Hữu Dư tới phố đồ điện tử mua một chiếc điện thoại di

động mới nhất. Khi chọn số anh thấy thật đáng tiếc, số “521” trước kia Lâm
Tiểu Niên vẫn dùng không lấy lại được, chỉ có thể đợi đến khi nào có cơ
hội sẽ xin cấp lại.

Cốp xe ô tô đã xếp đầy đủ đồ câu cá chuyên dụng. Anh nghĩ Lâm Tiểu

Niên có lẽ sẽ thích câu cá, hai người sẽ ngồi bên nhau vui vẻ trò chuyện về
cuộc sống của anh sau khi đến đại học Quảng Châu. Nếu có thể, anh muốn
cô cũng thi vào đại học Quảng Châu, tiếp tục là đàn em khóa dưới của anh.
Anh sẽ ở lại đại học Quảng Châu học nốt học vị tiến sĩ.

Trên đường từ phố điện từ trở về, xe bị tắc trên đường vành đai ba. Vu

Hữu Dư mở dàn máy nghe nhạc, trong đó có đĩa CD anh năm mới mua,
nhưng là một bài hát cổ: “Đã từng có tuổi trẻ thích theo đuổi mộng đẹp,
một lòng chỉ muốn bay lên phía trước, bao lần vượt qua trăm núi ngàn
sông, trên đường đi không thể quay trở lại…”.

Giai điệu buồn kết hợp với giọng hát trầm khiến anh thấy man mác

buồn.

Vu Hữu Dư không thích những giai điệu như thế liền tiện tay tắt đi.

Trong lòng anh lo lắng, sợ Tiểu Niên phải đợi lâu. Nhưng tình hình

đường sá thế này, muốn nhanh cũng không nhanh nổi, đành phải kiên nhẫn
nhích dần từng chút trong dòng xe cuồn cuộn như triều dâng.

Lâm Tiểu Niên đã xếp xong đồ đạc, đợi Vu công tử đến là xuất phát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.