CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 401

Vào một ngày trong năm thứ bốn trăm chín chín, một đội khai thác đá

đến, đục đẽo biến cô thành một tấm đá lớn rồi vận chuyển vào thành phố.
Trong thành phố đang xây dựng một cây cầu bằng đá, thế là người con gái
trở thành lan can bảo vệ của cây cầu. Vào ngày cây cầu hoàn thành, người
con gái đã gặp được người mà cô chờ đợi năm trăm năm qua. Người ấy đi
rất vội vàng, dường như đang có việc gấp, đi qua cấy cầu rất nhanh. Đương
nhiên anh ta không hề phát hiện ra có một viên đá đang chăm chú nhìn
mình.”

Lúc đó, Lâm Tiểu Niên cũng đang nhìn Vu Hữu Dư không chớp mắt,

cô muốn nói với anh những suy nghĩ của cô qua câu chuyện đó: Đợi chờ
trong vô vọng rốt cuộc không có kết quả gì, cũng giống như cô của những
năm tháng trước đây, thầm yêu Kiều Hoài Ninh. Nhưng cô sớm đã từ bỏ
mối tình nửa thực nửa hư, đối diện với Hoài Ninh trái tim cô chỉ còn lại sự
yên bình, tình cảm ấy giống như tình anh em vậy.

Bây giờ, cô cũng giống như đang tu luyện, đợi chờ tình yêu và sự cảm

động của Vu Hữu Dư dành cho cô, hy vọng trên đoạn đường tương lai sẽ có
anh là người bạn đồng hành.

Vu Hữu Dư chỉ nhìn con đường phía trước, thản nhiên nói một câu:

“Cô gái ấy quả thực vô cùng ngốc nghếch.”

“Vậy sao?” Tiểu Niên tựa người vào ghế ngồi, ngập ngừng nói.

Không khí trong xe lại trở nên gượng gạo, ngượng ngùng, không ai

nói ai câu nào.

Nếu như ngày nào cũng ăn, uống, đọc sách, chơi đùa, cũng xem như

cách giết thời gian thú vị.

Nhưng cuộc sống thường có bất ngờ và những điều ngoài ý muốn, e

rằng đối với một số người chỉ có sự kinh ngạc mà không có vui mừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.