CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 95

“Cãi nhau với chị Âu Dương à?”

“Không phải, bọn anh vẫn rất ổn.” Kiều Hoài Ninh cười đáp.

“Rất ổn? Kỳ lạ!” Lâm Tiểu Niên chăm chú quan sát nét mặt của Kiều

Hoài Ninh. “Tình hình rất ổn mà anh vẫn có thời gian đến đưa điện thoại
cho em?” Cô giơ chiếc điện thoại trong tay lên nhắc nhở anh. Chỉ cần anh
vui, cô không ngại nhắc đến tên Âu Dương Phi.

“Thực sự rất tốt mà.”

Nhìn anh cố chấp trả lời, Lâm Tiểu Niên cũng không cố gặng hỏi nữa,

chỉ kéo anh đi dọc men theo bờ sông Côn Ngọc.

Đám cỏ hướng dương ở ven sông đã có dấu tích của những chiếc lá

non, làn gió thoảng qua cuốn théo đám bụi nhẹ nhàng bay lên trong không
trung, đặt dấu chấm hết cho một mùa đông khắc nghiệt.

Phía bờ xa xa bên kia, có ánh đèn lửa đang phản chiếu trên mặt nước,

giống như những tinh cầu sáng chói.

Trên cầu, có một đôi nam nữ, người con gái dáng vẻ cao gầy, yểu điệu,

mái tóc dài đang phất phơ bay trong gió; người con trai dáng vẻ cao lớn,
dựa vào lan can, có vẻ nhàn nhã và thảnh thơi.

Lâm Tiểu Niên nhìn qua đó, cảm thấy dáng người con trai có vẻ rất

quen.

Kiều Hoài Ninh cũng nhìn theo, đang nghĩ đến bàiTái Biệt Khang

Kiều của Từ Trí Mạc, anh nói: “Lúc còn nhỏ, em nguyện làm một ngọn cỏ
nước” mỗi lần đều đọc thành “Ở trong ngọn cỏ nước của dòng sông Khang,
tôi nguyện làm một con cá không biết bơi.”

Lâm Tiểu Niên bật cười: “Anh vẫn còn nhớ ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.