CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 11

nửa tiếng để nói chuyện với sinh viên, trước khi anh bắt đầu giờ giảng, tất
nhiên nếu được anh đồng ý".

"Ôi trời ... Không ai thông báo với tôi chuyện đó cả. Nhưng không có

vấn đề gì đâu ...".

Không có vấn đề gì? Anh lắc đầu tự nói với chính mình và định mở cửa.

Có lẽ mình nên ra chỗ cà phê Starbucks.

"Giáo sư Hitchcock?".

Anh dừng lại ngay cánh cửa.

"Vâng?".

"Anh có muốn tham gia với chúng tôi không?".

Thật sự chắc chắn rằng câu trả lời là ... không! Một tách cappuccino

nóng hổi, thơm phức và chiếc bánh quế có lớp kem viết tên mình trên đó
hẳn là "đã".

hơn nhiều với việc giam mình trong giảng đường này ...Không. Nên trả

lời là không.

"Ừmmm ... À ... Kh ...ô ... vâng ...". "Ý tôi là vâng, thật tuyệt!".

Rúc rích, rúc rích, rúc rích. Chắc hẳn cô giảng viên đã bắt được ý nghĩ

của mình. Ép mình làm một việc rõ ràng là mình không muốn. Một phụ nữ
trẻ trung, cuốn hút trong chiếc áo choàng trắng. Điều này chứng tỏ cô ấy
làm việc cho tổ chức nào đấy thuộc lĩnh vực y học hoặc sinh học, một khái
niệm không quen thuộc lắm với mình rồi.

" Tuyệt lắm! Mời anh ...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.