CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 185

"Con nghĩ ý đó hay mà. Cả ba chúng ta sẽ đi và sẽ có thời gian thật thú

vị bên nhau".

Mắt ông ngấn lệ. Ông gật đầu, kéo nhẹ khung hình về phía mình và rời

khỏi nhà trong tiếng còi xe của cô Fran.

"Fran, cô có ở đó không?". Bố gọi to trong lúc lắc lư đi ra cổng. "Cô đến

trễ nhé, chúng tôi chờ cô lâu quá trời!".

"Tôi nhấn còi rất nhiều lần mà, Henry. Ông không nghe à?".

"Đây rồi!". Bố leo lên xe. "Cô phải nhấn còi mạnh thêm tí nữa:

ở trong đó chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả".

Tôi đút chìa khóa vào khóa cửa, vặn nhẹ. Ngay lúc quay đi để ra xe thì

chiếc điện thoại trong phòng khách reo vang lên. Tôi nhìn đồng hồ. Bảy giờ
sáng. Ai mà gọi vào lúc sáng sớm thế này nhỉ?

Tiếng còi xe của cô Fran vang lên lần nữa. Tôi xoay người nhìn ra, thấy

bố đang chồm qua vai cô Fran, ấn inh ỏi cái còi trên tay lái.

"Nhấn như vầy nè, Fran. Chúng tôi sẽ nghe. Nhanh lên con ơi, chúng ta

phải bắt kịp máy bay!". Ông cười lớn, tiếng oang oang. Tôi đành phớt lờ
tiếng chuông điện thoại, bước những bước dài ra xe với chiếc túi xách trên
tay.

"Không có ai trả lời cả". Justin bồn chồn đi tới đi lui trong phòng khách.

Anh cố gọi thêm một lần nữa. "Tại sao con không nói chuyện này với bố

hôm qua, Bea?".

Bea tròn xoe mắt. "Bởi vì con nghĩ chuyện đó chẳng có gì quan trọng cả.

Người ta ai chẳng có lúc gọi nhầm số. Con đâu biết cô ấy là ai!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.