CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 186

"Nhưng chuyện này không phải nhầm số". Anh dừng lại, mất kiên nhẫn.

"Lại chuyện gì nữa thế này?".

Máy trả lời tự động. Khỉ thật! Mình có nên để lại lời nhắn vào hộp thư

thoại?

Anh nhấc điện thoại lên, vội vã quay lại số một lần nữa.

Chán trò gọi điện kỳ quặc của bố, Bea đong đưa chân trên chiếc ghế

trong phòng khách, nhìn xung quanh căn phòng đầy bụi bặm với những bức
tường sơn hàng tá mẫu màu. "Khi nào thì cô Doris mới dọn xong chỗ này
hả bố?".

"Cô ấy còn chưa bắt đầu dọn nữa!". Justin ngắt lời, lại tiếp tục quay số.

"Ai đây ... ai đây ...". Doris xuất hiện trước cửa, miệng hát nghêu ngao,

vẫn mặc bộ quần áo da beo ôm sát, mặt trang điểm đậm lét. "Cô mới học
được bài hát này hôm qua, nghe dễ thương không?". Cô cười. "Bea bé con,
rất vui gặp lại cháu!". Cô nhào tới ôm ghì đứa cháu gái. "Cô chú và cả bố
cháu đều rất hồi hộp ... hào hứng ... háo hức với buổi trình diễn của cháu tối
nay, cháu không thể tưởng tượng được đâu. Bé Bea của cô giờ đã lớn rồi,
biểu diễn ở Nhà hát Hoàng gia cơ!". Giọng cô cao vút lên. "Ôi, thật là đáng
tự hào, phải không Al?".

Al đi vào phòng với cái chân gà trên tay. Ậm ừ.

Doris nhìn chồng từ trên xuống dưới với thái độ chán ngán, sau đó thì

quay lại với đứa cháu gái. "Chiếc giường đặt cho căn phòng trống đã được
đưa đến vào sáng hôm qua. Thế là anh có cái để nằm khi ở lại rồi đấy, vui
không?". Cô lườm Justin. "Em cũng đã mua sơn và mang mẫu vải về để
thiết kế lại phòng cho anh, nhưng em chỉ thiết kế theo phong thủy thôi đấy
nhé!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.