CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 188

"Anh đang nói tới người phụ nữ chưa- gặp- đã- quen?", Doris há hốc

mồm.

"Đúng rồi!". Justin hào hứng hẳn khi có người bắt được ý mình. "Cô ta

tên là Joyce. Cô ta gọi cho Bea hôm qua!".

"Ai biết được có phải cô nào đó bố nói hay không". Bea phản ứng ngay,

nhưng câu phản ứng của Bea dường như vô hiệu, chẳng ai thèm để ý.
"Người phụ nữ gọi cho con hôm qua tên Joyce. Nhưng con tin rằng không
phải chỉ có một cô tên Joyce trên thế giới!".

Phớt lờ cô cháu gái, Doris hỏi tiếp:

"Chuyện là thế nào? Làm sao anh biết tên cô ta?".

"Anh nghe ai đó gọi tên cô ta trên xe buýt. Và hôm qua Bea nhận được

điện thoại, theo số khẩn cấp, từ một người phụ nữ ở Ai- len, cũng tên là
Joyce. Nên nhớ rằng số điện thoại khẩn cấp của Bea chẳng ai có cả, trừ
anh!". Justin dừng lại để tăng thêm hiệu ứng.

Im lặng. Justin ngẫm nghĩ thêm một lát rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu vấn đề.

"Vâng, anh biết rồi, Doris!.

Doris bất động như vẫn chưa hiểu hết. Cô quay sang Bea.

"Cháu đã mười tám tuổi rồi. Vậy mà còn cho bố số điện thoại khẩn

cấp?".

Justin lầm bầm bực bội và bắt đầu quay số lần nữa.

Hai má Bea ửng hồng. "Mẹ không để bố gọi điện thoại vào giờ này bởi

vì khác múi giờ. Vì thế cháu và bố sử dụng một số điện thoại khác. Nó
chẳng phải là số điện thoại khẩn cấp gì cả nhưng chỉ một mình bố mới có
số đó. Cứ mỗi lần bố gọi là y như rằng có chuyện chẳng lành".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.