CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 190

Có vẻ nụ cười đó làm ông bớt căng thẳng. Cô Fran dừng ở nơi đỗ xe. Rất

đông người hối hả xếp hoặc lấy hành lý, ôm nhau, trả tiền taxi. Nhiều chiếc
taxi khác đang tấp vào.Bố đứng yên một chỗ, giống như cục đá bị ném vào
dòng suối thu mình lại trong khi tôi linh kỉnh mang những chiếc túi xách ra
khỏi cốp xe ở phía sau. Cuối cùng ông cũng bày tỏ được tình cảm yêu mến
của ông với người phụ nữ hàng xóm cứ hay cự cãi lặt vặt. Sau đó, ông còn
làm chúng tôi ngạc nhiên hơn bằng cách ôm cô Fran lúc chia tay, tất nhiên
hơi ngượng nghịu.

Khi vào một trong những sân bay ồn ào và đông đúc nhất châu Âu, bố

nắm chặt tay tôi, khi thì tay này lúc thì tay nọ, kéo theo cái túi tôi cho ông
mượn. Tôi phải mất cả ngày để thuyết phục ông là nó không giống như túi
sọc chéo của cô Fran, cũng không phải là túi xách của những bà lão thường
hay sử dụng khi mua sắm. Ông nhìn xung quanh và ông nhận ra cũng có
những người đàn ông mang túi xách giống như mình. Ông có vẻ rất vui, dù
có chút bối rối. Hai bố con đi đến quầy đăng ký chuyến bay.

"Con định làm gì? Đi rút tiền à?".

"Đây không phải là máy rút tiền, là quầy đăng ký chuyến hay đó bố".

"Không có ai để chúng ta trình báo sao?".

"Không, cái máy này làm tất!".

"Bố chẳng tin mấy cái máy kiểu này đâu". Ông nhìn qua vai người đàn

ông bên cạnh. "Xin lỗi?".

Người đàn ông nói một tràng tiếng Ý. Bố cười. Nhưng nụ cười méo

xệch.

"Gì thế con?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.